Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 729: Chương 729: Ý Chí Chiến Đấu!




Đường U U ngự không mà đi, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng lộ ra vài phần kiên nghị.

- Lâm Phong, ngươi nhất định không thể thành ma!

Cắn chặt răng, trong đầu nàng không kìm được lại nhớ tới vị thanh tú nam tử phóng đã không kiềm chế, một nhân vật thiên tài như thế sao có thể nhập ma, đó chính là bất hạnh của sinh linh, không biết có bao nhiêu người sẽ chết đây.

Tâm linh và ý niệm của con người cực kỳ mạnh mẽ, những người có đại nghị lực có thể không ngừng đột phá cực hạn của bản thân vì tâm chí kiên nghị thì có thể khống chế được hết thảy.

Nhất là đối với võ tu thì càng phải như vậy, tu luyện võ đạo, lực lượng, quan trọng hơn chính là rèn luyện ý chí của mình, không có tâm tính và ý chí cứng cỏi mạnh mẽ thì không thể nào trở thành cường giả võ đạo được.

Chỉ cần Lâm Phong có thể giữ vững lòng tin của hắn, thì hắn hoàn toàn có thể nhờ vào ý chí mà chiến thắng ma đạo lực lượng. Tựa như khi Lâm phong nhìn thấy đầu Tuyết Linh, thì trong lòng hắn cũng đã tỉnh táo lại, vì linh hồn của hắn có bóng dáng của đầu Tuyết Linh đó, chính là thê tử, người hắn yêu biến thành.

Chỉ là có đạo ma khí chỉ dẫn thì Đường U U mới có thể không khó khăn gì mà theo chân Lâm Phong, tuy rằng không biết giờ này Lâm Phong đã đi được bao xa, nhưng cỗ ma khí này vẫn còn lưu lại, chỉ cần theo được nó thì có thể tìm thấy được Lâm Phong.

Thân thể không ngừng di chuyển trong hư không, Đường U U cũng không biết bản thân mình đã đi được bao xa, ở phía trước nàng có một dãy núi, là Cửu Long sơn mạch, khí tức ma đạo cũng kéo tới nơi này có ý nghĩa Lâm Phong đã đi vào đây.

Không chút do dự nào, cước bộ của Đường U U cũng đi theo, đuổi theo đạo ma khí đó vào bên trong dãy núi, đi theo thật lâu nàng cũng tới một chỗ sâu trong dãy núi, đi vào khoảng vài trăm dặm, cũng không hề thấy một bóng dáng yêu thú nào, Lâm Phong qua nơi nào thì ma khí bốc lên mạnh mẽ, làm gì có yêu thú nào ngu ngốc tới tìm chết, tất cả đều đã chạy mất rồi

- Ma khí càng ngày càng nồng đậm hơn.

Cước bộ của Đường U U dần chậm lại, nàng cảm nhận được sự mãnh liệt của đạo ma khí này, cũng có nghĩa là nàng cách Lâm Phong càng thêm gần hơn.

- Máu!

Đường U U nhìn lại một hướng, ở đó có chút máu tươi, một con yêu thú mạnh mẽ đã chết ở đó, bị một kiếm trực tiếp chém giết, trên thi thể vẫn còn lộ ra ma khí cuồn cuộn, không cần nói thì Đường U U cũng biết đó là do Lâm Phong rồi.

Không chỉ là một con, mà ở nơi này tất cả những yêu thú mạnh mẽ đều không ngoại lệ chết vì một kiếm linh hoạt. Cho dù đám yêu thú có mạnh mẽ bao nhiêu thì khi Lâm Phong đã nhập ma thì không thể nào tránh thoát vận đen, chỉ cần một kiếm là đủ rồi.

- Nhanh!

Đường U U cảm giác được ma khí càng thêm đậm đặc vài phần, thân người hạ xuống, chậm rãi đi tới phía trước, nàng không dám đi quá nhanh vì trạng thái của Lâm Phong giờ rất không ổn định, nói không chừng xúc động một chút thì nàng cũng sẽ bị giết, mà như thế thì không phải là chết rất oan hay sao.

- Gần tới rồi!

Trái tim Đường U U như thắt chặt lại, có chút khẩn trương hơn, nàng không thể nào giữ cho tâm lặng được.

Ở một nơi xa xa, trên một tảng đá, có một bóng người mặc hắc sắc trường bào đang ngồi đó, mang theo vài phần cô độc chi ý, khí tức lạnh lùng, càng khiến cho người khác không dám tới gần.

Nhưng mà trong lòng tên ma đầu này lại có một đầu Tuyết hồ đang cuộn tròn bên trong, ánh mắt nhìn về phương xa tụa như đang đi vào trong ký ức xa xưa.

Tuyết Linh Lung an tĩnh nằm trong ngực Lâm Phong, ma ý dường như không thể làm gì được nàng, trên người nàng chỉ có hơi ấm, ngẫu nhiên động đậy một chút, ngọ nguậy trong lồng ngực Lâm Phong.

Lúc này, Tuyết Linh Lung đưa móng vuốt nhỏ bé, lông mềm như nhung quơ lên mặt Lâm Phong, tựa như muốn gạt đi giọt nước mắt còn lưu lại trên khóe mắt hắn vậy, động tác vô cùng nhẹ nhàng, tựa như nữ tử đang vuốt ve âu yếm nam nhân của mình vậy.

Lâm Phong cảm nhận được sự ôn nhu đó, ánh mắt nhìn về Tuyết Linh Lung, thì sự lạnh lùng trong đó tựa như tan đi không ít, lại thêm vài phần thanh tỉnh, lộ ra sự dịu dàng khó có.

Tuyết Linh Lung thấy nét cười trên khóe mắt Lâm Phong, liền kêu nhẹ nhẹ đôi con ngươi lung linh mọng nước kia lộ ra ý vui, tựa như hưng phấn vì Lâm Phong lộ ra khuôn mặt tươi cười.

Lâm Phong ôm Tuyết Linh Lung lên, đặt đầu nàng lên mặt mình, từng tia ma khí dần tán đi, đôi mắt của hắn lại hiện ra được niềm vui mừng.Đường U U ở một bên khi thấy được cảnh này thì cảm thấy trong lòng có chút chua xót, đôi mắt cũng hiện lên vẻ hồng hồng, rốt cuộc là tình yêu như thế nào, có thể sâu đậm tới mức khiến cho ma ý trên người hắn rút hết đi như vậy.

Nàng phát hiện, không ngờ nàng có vài phần ghen tị lẫn hâm mộ đôi với con yêu thú trắng như tuyết kia.

Đường U U không biết Lâm Phong và Mộng Tình đã trải qua những gì, cho nên nàng không thể cảm nhận được sự thâm tình của tình yêu, từ khi Lâm Phong còn nghèo túng, thì Mộng Tình tựa như tiên tử đã xuất hiện trong cuộc đời hắn, để hắn dạy cưỡi ngựa, nghe hắn kể chuyện xưa, rồi dần dà, biến thành tình yêu cho tới nay, một phần cảm tình như vậy, thực không thể nào thay thế được, ở thế giời này không ai có thể so được với Mộng Tinhg về khoảng thời gian ở bên Lâm Phong.

Mộng Tình đã đi qua mọi thời khắc của Lâm Phong, thương thế của hắn nặng tới gần như là chết, khi hắn cô đơn vô năng, khi hắn là thiên tài, Mộng Tình, vĩnh viễn ở bên cạnh hắn, cho dù bây giờ bản thân hắn đọa nhập ma lộ. Mộng Tình vẫn liều lĩnh nhảy vào trong ngực hắn, chỉ cần ở cùng hắn, nửa bước không rời, kiếp này không hề hối hận.

Bước chân chậm rãi tới gần Lâm Phong, Đường U U rất thong thả, tựa như là sợ kinh động tới Lâm Phong vậy.

Lúc này đôi mắt Lâm Phong đột nhiên nhìn qua, một đạo băng hàn lạnh lùng ma đạo chi thứ đang đâm thẳng tới trên người Đường U U, khiến cho cước bộ của nàng cứng lại, đứng yên nơi đó, không dám động.

Hai tròng mắt Lâm Phong hiện lên một đạo sát khí, bao phủ lấy toàn bộ Đường U U, khiến cho nàng hít thở không thông.

Đôi mắt Đường U U nhìn chằm chắm vào Lâm Phong, cứ thế đối diện với Lâm Phong, không chịu chuyển hướng tới nơi khác.

- Lâm Phong.

Đường U U nhẹ nhàng hô, nàng không tin, nàng không thể đả động được ý niệm của Lâm Phong, nàng không tin, hắn có thể hạ sát thủ với nàng được.

- Đi đi!

Trong miệng Lâm Phong phun ra một tiếng nói trầm thấp, nhưng Đường U U lắc đầu.

- Đi mau!

Lâm Phong nổi giận gầm lên một tiếng, băng hàn sát khí thấu xương ép hết lên người Đường U U, hắn cũng không dám cam đoan bản lúc nào sẽ sa đọa thành ma, đem Đường U U ra giết.

- Ta không đi.

Đường U U hét lên với Lâm Phong, ánh mắt cứng cỏi:

- Lâm Phong, ngươi có thể khống chế được chính mình, nếu như bây giờ người có thể duy trì tỉnh tóa thì có nghĩa ngươi có thể chiến thắng, ngươi phải tin tưởng bản thân mình có thể làm được.

- Ngươi không thể thành ma, nếu không ngươi, ngươi sẽ giết người yêu, thân nhân bằng hữu của ngươi, ngươi nhất định phải tin tưởng bản thân,

Đường U U như là thét ra vậy, nàng muốn Lâm Phong hiểu, lực lượng tâm linh và ý chí có thể chiến thắng hết thảy, nếu như hắn nguyện ý thì có thẻ không chế được.

Thân thể của Lâm Phong khẽ run, đôi mắt lóe lên quang mang cực kỳ hôn độn, khí tức trên thân đang dao động, tựa như khó có thể khống chế, đạo ma kiếm khí kia thật đáng sợ, nó đang không ngừng ăn mòn ý chí của hắn, hắn chỉ sợ, sớm muốn gì bản thân cũng sa đọa, biến thành ma thần.

- Lâm Phong, ngươi không thể nói bản thân không được, nếu như được thì ngươi có thể, hay dùng lực lượng của ý chí, của bản tâm mà chiến thắng hắn.

Đường U U thấy lời nói của mình có chút tác dụng liền, kêu lớn, nàng tin rằng chỉ cần Lâm Phong có thể chiến thắng được một đọa ma ý chi khí này thì khi hắn bình thường lại, sẽ là lột xác một lần, ý chí lột xác, siêu việt thuế biến.

- Chiến thắng ma hay sao?

Lâm Phong thì thào, hai nắm đấm nắm chặt, phát ra âm thanh răng trắc, Tuyết Linh Lung nhẹ kêu, thân thể nhảy lên nhảy xuống, đưa móng vuốt lên gãi mặt hắn, đôi mắt linh động tươi cười, tinh thuần rạng rỡ, tựa như muốn đem trái tim hắn hòa tan vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.