Nơi ta ở cuối cùng cũng đã được xác định,
từ phòng khách đổi thành phòng bình thường, hoàn toàn trống trải, trừ chiếc giường
cũ kỹ ra thì không còn gì nữa.
“Nhạc tiểu thư, thiếu gia phân phó nô tỳ
sắp xếp nơi này cho ngươi. Bây giờ ngươi hãy nghỉ ngơi đi, ta còn có việc,
không quấy rầy ngươi nữa”
Bàn nương nói xong chưa đợi ta mở miệng đã
xoay lưng bước đi. Biểu tình lạnh lùng như thế lại khiến ta cảm thấy quen
thuộc, đúng là kì quái!
Bốn vách bằng gỗ, trong phòng thậm chí
không có lấy một tấm rèm. Ngồi xuống giường, ta kinh ngạc phát hiện chăn gối
đều rất mới, thậm chí bên cạnh giường còn có một bộ quần áo cũ đã được giặt
sạch, giày vải cũng có, không cần chuẩn bị chu đáo vậy chứ? Ta nhớ lại thời
điểm mình cùng Đồng Tử nói chuyện, Bàn nương đứng một bên khẽ cau mày, tại sao?
Ta bị cấm bước ra khỏi phòng, mà thật ra ta
cũng chẳng biết đi đâu, thời gian sau đó ta chỉ cần ngồi tựa vào đầu giường mà
trợn mắt ngắm nhìn trần nhà. Ta nhớ lại khoảng thời gian nửa năm náo nhiệt ở
quán trọ, bình thường thì đây sẽ lúc ta đang loay hoay dưới lầu đón tiếp khách
vào ra. Một bình trà hai đồng, rượu bốn đồng, ta ngồi nghe thanh âm thô ráp của
khách nhân kể chuyện xưa vô cùng thú vị. Vị khách quen kia vẫn chưa kể xong
chuyên ma quỷ ngày hôm qua nha! Đỗ Tử thường sáp tới hỏi này hỏi nọ? Hắc Tử đâu
rồi? Haizz, hắn đang đếm tiền chuẩn bị đi chợ mua thực phẩm cho ngày hôm sau.
Hắn nói đi chợ muộn sẽ có thể mua đồ với giá rẻ vì lúc ấy những người bán hàng
đều vội vã về nhà. Không thể không thừa nhận Hắc Tử có chút quái, nhưng ta thật
cảm tạ hắn, bằng không một chút kỷ niệm để hồi tưởng ta cũng không có.
“Ăn cơm”
Bàn nương bê một chiếc khay đẩy cửa tiến
vào, một dĩa rau xanh và một bát cơm. Gương mặt nàng vẫn lạnh lùng như vậy,
không có gì thay đổi. Ha ha, có gì đó để nhớ thật tốt, mặc dù thân xác bị nhốt
ở nơi này nhưng tâm tư của ta có thể bất tri bất giác mà trôi lưu linh lưu địa
khắp nơi.
“Cái này… ”. Bàn nương nhìn khay thức ăn
trên tay rồi lại nhìn quanh căn phòng trống trơn. Ta biết nàng đang lúng túng,
nơi này không có chỗ để ăn cơm. Ta đứng dậy đón nhận khay thức ăn trên tay Bàn
nương rồi ngồi xuống giường, đem khay thức ăn đặt trên đùi, một tay cầm bát một
tay cầm đũa gắp rau xanh bỏ lên cơm, “Không sao, vậy là được rồi”.
“Cái này… Nhạc tiểu thư, ngươi… ”. Nàng
nhíu mày đứng nơi đó. Ta biết Bàn nương muốn nói gì nhưng nàng lại giữ im lặng.
Ta dám dùng tính mạnh đánh cược, trong ánh mắt của nàng ban nãy vừa thoáng qua
một tia thân thiết, chỉ là biến mất rất nhanh thôi.
“Ta không phải là tiểu thư gì đó, Bàn nương
dĩ nhiên biết trước kia ta ở Phong phủ làm việc gì. Không sao hết!”
“Ta… ”. Điều muốn nói đã tiến tới cửa miệng
nhưng vẫn dừng lại, nàng liếc mắt nhìn về phía cửa sổ, ánh mắt đặt trên người
ta lại trở về lạnh băng, “Ta làm sao biết được. Nhạc tiểu thư, ăn nhanh đi, ta
còn chờ thu bát”
“Được rồi”. Ta định nói với nàng ngày mai
hãy đến thu bát, nhưng chỉ sợ đây là nàng ta cố ý. Bên ngoài… có người sao? Là
Diên Tử sai người đến giám thị ta? Đừng nhiều chuyện, mau ăn cơm đi, nơi này ngay
cả một chỗ để ngồi cũng không có.
Cái gì? Trong lúc vội vàng ăn cơm, ta phát
hiện trong bát có một vật. Ta nghi hoặc ngẩng đầu lên, kỳ thật trong lòng đã rõ
ràng, chỉ là rất kinh ngạc. Ta mở miệng định hỏi.
“Chẳng phải các tiểu thư khi dùng cơm thì
không được mở miệng sao? Đạo lý này mà ngươi cũng không biết?” Thấy ta muốn mở
miệng, Bàn nương lập tức trầm giọng trách cứ, lại còn thúc giục ta, “Mau ăn đi,
ta còn nhiều việc phải làm, không có thời gian đứng đây chờ ngươi đâu”
Kỳ thật ta không thích ăn thịt nướng đầy
dầu mỡ, nhưng không hiểu sao mấy miếng thịt trong bát lại ngon lạ lùng, tận đáy
lòng có một loại cảm xúc khó nói đang lặng lẽ nảy mầm. Ta liều mạng đem toàn bộ
thức ăn lùa vào miệng rồi đẩy trả lại bát đũa cho Bàn nương. Hoàn hảo là hai má
của ta đã căng phồng thức ăn nên không cần phải nói thêm gì cả.
Sau khi Bàn nương tiếp nhận lại khay thức
ăn liền xoay người đi ra ngoài, gương mặt dầu mỡ bóng lưỡng của ta nhất định
rất khó coi, bởi vì lúc Bàn nương bước đến cửa đã không nhịn được mà nói, “Ta sẽ
cho người mang nước đến cho ngươi rửa mặt, không có gì thì ngủ sớm một chút”
Đại khái là ta ngậm rất nhiều thức ăn trong
miệng nên phải ngồi một hồi mới đem tất cả tống xuống dạ dày. Sau khi rửa mặt
ta liền nằm xuống đi ngủ, cũng vẫn là chỗ này. Ta nằm mơ nhìn thấy mẫu thân,
người mà bản thân mình chưa từng thấy mặt. Mẫu thân thật đẹp, trước đây ta chưa
bao giờ được ngắm người một cách rõ ràng thế này. Mẫu thân nấu ăn rất giỏi, món
ăn ngon nhất cũng là món thịt nướng.
Ban ngày ngây ngốc ban đêm đi ngủ, ta sống
như vậy qua vài ngày. Khoảng thời gian vui nhất trong ngày chính là lúc ăn cơm,
bởi vì Bàn nương nhất định sẽ đến đưa thức ăn. Mặc dù nàng luôn châm chọc khiêu
khích ta nhưng món ăn trong bát rất ngon a! Ta thậm chí bắt đầu hy vọng chuỗi
ngày như thế này không chấm dứt, cứ như vậy mãi đi, mỗi ngày đều có thể nhìn
thấy Bàn nương, được nàng tự mình đưa thức ăn đến, thật hạnh phúc!
…
“Mấy ngày nay sống tốt chứ?”. Diên Tử nửa
nằm nửa ngồi trên trường kỷ, bàn tay lười biếng nâng tách trà. Bên cạnh hắn là
một nữ tử xinh đẹp cũng lười nhác không kém.
“Dạ”. Thật bực mình, giờ cơm chiều sắp đến
rồi, không biết hôm nay Bàn nương mang món gì tới, nếu trở về muộn thì nàng có
lưu lại thức ăn cho ta không?
“Tốt lắm, xem ra ngươi thật sự vừa lòng với
an bài của ta. Không sai, thân phận thay đổi nhưng tính cách nô tài của ngươi
một chút cũng không thay đổi”.
“Dạ”. Bởi vì đối tượng trước mặt ta không
thay đổi, nói chuyện với ngươi dù chỉ nửa câu ta cũng cảm thấy khó chịu. Ta
không chơi với cẩu.
“Cả ngày ngươi một mình ở trong phòng làm
gì? Ban đêm thấy ngươi nằm mơ đều cười, có chuyện gì tốt sao? Nói ra để ta cùng
vui vẻ chút!”
“Chỉ là những chuyện vụn vặt, không có gì
để nói”. Ách! Ta nằm mơ mỉm cười sao? Tại sao ta lại không biết? Tại sao hắn
lại biết?
“Nói dối, mỗi lần ngươi mở miệng đều là nói
dối! Ngươi suy nghĩ đến ai? Tên hỗn đản hay lại là Tam Thiếu?”
Chén rượu vỡ tan, mảnh sứ cắt vào tay Diên
Tử đang giữ chén rượu. Ta không nhìn thấy biểu hiện đau đớn trên gương mặt hắn,
chỉ trông thấy một đôi mắt trừng trừng rất dọa người. Chí ít nữ nhân xinh đẹp
kia đã bị dọa, nửa khuôn ngực của nàng ta đã để lộ ra ngoài, ánh mắt đăm đăm
hờn dỗi nhào vào lòng Diên Tử kêu một tiếng sợ hãi.
“Phong công tử, đừng, ta sợ!”. Sao ta nhìn
thế nào cũng không nhận ra đây là bộ dáng của người sợ hãi?
“Sợ? Sợ cái gì? Thế này còn sợ nữa không?”
Cảnh tượng rất thú vị! Diên Tử ôm chầm nàng
rồi xoay người nằm đè lên, hai bàn tay ra sức nhào nặn trên người nàng. Phỏng
chừng rất đau a! Ta nhìn thấy những nơi bàn tay Diên Tử lướt qua đều để lại những
vết bầm xanh. Thật đáng sợ, ta nhớ tới lần “ban thưởng” đêm đó của Diên Tử,
thật khủng khiếp, sau đêm đó cả người ta đau nhức vô cùng. Ta run rẩy, lại run
rẩy.
Tình huống này… không phải ta nên quay về
sao? Đứng đây một hồi không khéo lại bị tai bay vạ gửi. Đúng, là lúc này đây,
nên thừa dịp hắn không chú ý…
“Ai cho phép ngươi rời đi? Là ai nói sẽ
tuyệt đối nghe theo phân phó của ta? Muốn bội ước sao? Quay trở vào, ta còn có
chuyện muốn hỏi?”
“Dạ”. Ta dừng bước quay trở vào, hắn không
thể đợi “xong việc” rồi hỏi sao? Nếu không thì cũng nên chờ ta ăn cơm xong rồi
hỏi?
Nữ nhân kia vùi mặt vào ngực hắn, vòng tay
ôm chầm còn không ngừng thở gấp. Mà hai bàn tay của Diên Tử vẫn dính vào người
nữ nhân. Thật tiếc, nếu hai mi mắt của hắn cũng có thể dính vào luôn thì tốt
biết bao.
“Đây là thiên kim của kinh đô tuần tra Tư
Thái đại nhân, Thanh Nhi, ngươi không biết hành lễ sao?”
Trong nụ cười của Diên Tử có hàm ý. Thời
điểm hắn nói chuyện còn dùng sức bóp mạnh vào ngực của vị thiên kim kia. Phải
đau lắm a! Chỉ là vị thiên kim kia cắn răng chịu đựng, lại còn có thể mỉm cười
quyến rũ chui rúc vào lòng Diên Tử. Nàng yêu cầu Diên Tử lập tức đuổi ta ra
khỏi phòng để còn… tiếp tục.
“Phong công tử, chỉ là một tên hạ nhân
thôi, có gì muốn hỏi chứ? Mau đuổi nàng đi, ta còn có chuyện muốn nói với ngươi
a!”
Ha ha ha, không liên quan đến ta! Ta sẽ
ngậm miệng chờ đợi!
“Vậy sao? Ngươi có chuyện muốn nói với ta
sao?”. Tiếng cười dâm đãng khiêu khích, ánh mắt càng lúc càng quái, Diên Tử nói
lớn tiếng, “Có gì muốn nói thì đợi đến tối rồi thong thả nói, ta cam đoan sẽ
cho ngươi nói đến vừa lòng mới thôi. Hiện tại ta còn có việc muốn hỏi nàng”.
Nửa sau câu kia hiển nhiên là nói về ta.
“Ở đây vài ngày rồi, ngươi có muốn nói gì
không? Nếu có thì cứ nói với ta!”
Ta không đáp lời mà chỉ lắc đầu. Ta muốn gì
thì không phải ngày đó đã nói rõ ràng rồi sao? Còn muốn nói gì nữa? Ta muốn rời
đi, ngươi chịu buông tha ta sao?
“Không có? Một câu cũng không có sao?”,
Diên Tử kiên trì tiếp tục hỏi, “Cũng không cần thứ gì sao?”
Ta lại lắc đầu, thứ gì ta cũng không cần,
dù sao cũng chỉ ở lại đây vài ngày.
“Ngươi… xem ra ngươi sống rất tốt a! Dĩ
nhiên ngươi sẽ rất cảm kích ta, vậy thì ngươi sẽ nguyện ý ở lại đây hầu hạ ta,
đúng không?”
A… ! Bàn nương đã đưa cơm đến chưa? Diên
Tử, ta với ngươi không thù không oán, có cần tuyệt tình vậy không? Ta phẫn nộ
nhìn lại gương mặt ma quỷ đang đắc ý, cố gắng kiềm chế lửa giận mà nói, “Tay
chân Thanh Nhi vụng về, không xứng hầu hạ thiếu gia”.
“Không xứng sao?”. Diên Tử cười âm hiểm
tiến lại gần, bàn tay luồn vào gáy rồi giữ chặt lấy ta, gần đến độ ta có thể
nghe thấy thanh âm thì thầm của hắn, “Ngươi thật giỏi a, muốn lấy cớ để đi tìm
Tam Thiếu, đúng không?”
Nguyên lai là như vậy. Ngu ngốc, không cần
cố sức như vậy, tùy tiện tìm một lý do đánh đuổi ta chẳng phải sẽ gọn gàng hơn
sao? Thiếu gia ban ngày hoang dâm quá độ nên đầu óc có chỗ lú lẫn rồi. Mặc kệ
hắn, ta không rảnh phản tỉnh hắn, hắn càng xuẩn ngốc thì ta lại càng có lợi.
Không phải vậy sao?
“Dạ, Thanh nhi tuân mệnh”
Ta cúi đầu hành lễ, tiếp tục nhìn Diên Tử
dâm loạn bát nháo trên trường kỷ, ta cảm thấy bản thân mình lại tiến thêm một
bước đến thành công.