Trong tay Diên Tử cùng Tam Thiếu đến tột
cùng đang nắm giữ cái gì? Bọn họ dựa vào đâu để xác định ta nhất định sẽ nghe
lời? Hơn nữa, ta thật sự không nghĩ ra bất luận ai, thứ gì, sự tình gì có thể
dùng để khống chế mình. Nói thì nói như vậy, nhưng trong lúc nhất thời ta vẫn
không dám hành động thiếu suy nghĩ, chung quy cũng là để tránh phát sinh những
sự tình không cần thiết.
Kể từ ngày ta gọi hắn là Vũ Nhân, hắn cơ hồ
mỗi ngày đều đến đây, mỗi lần đều ở lại khá lâu, cầm kỳ thi họa đều lôi ra bàn
luận không biết mệt. Hắn cũng thuộc loại người trầm tĩnh, một tháng ròng rã cứ
trôi qua như thế, hắn không dò hỏi bất cứ chuyện gì, bọn ta chỉ bàn luận trên
trời dưới dưới đất, thật sự nhàm chán a! Nếu không có việc gì để bàn luận
thì hắn sẽ nằm dài trên trường kỷ đọc sách, ăn cơm chiều xong mới chịu rời đi.
Gương mặt hắn vẫn vĩnh viễn như thế, luôn luôn tươi cười. Nhưng kể từ sau sự
kiện lần đó, nụ cười của hắn trong mắt ta thật sự không thua gì hàn phong lạnh
buốt.
“Nguyệt Nhi, ngươi có tâm sự sao?”, hắn
đứng trước mặt ta, trường bào lam nhạt cân xứng với thân hình thon dài, chiêu
bài mỉm cười lại được sử dụng, trong đôi mắt thâm thúy của hắn phảng phất ánh
nắng mùa xuân. Trước ngực hắn là vài lọn tóc đen buông thả, muốn bao nhiêu tiêu
sái liền có bấy nhiêu, nhìn hắn sẽ thấy ngay bốn chữ “siêu phàm thoát tục”.
“A! Không có!”, ta bắt đầu háo sắc từ khi
nào vậy? Người ta lớn lên anh tuấn thì có liên quan gì đến ta? Phải tập trung
đối phó, ngươi này thật lợi hại, thừa dịp ta sơ ý liền tung hư chiêu. Haizz… cẩn
thận vẫn hơn.
“Còn nói không có”, vẻ mặt hắn rõ ràng
không tin, hắn ngồi xuống ghế rồi chỉ vào bàn tay của ta, “Động tác này ngươi
đã lặp đi lặp lại hơn mười lần rồi, như vậy có thể gọi là không có tâm sự sao?
Nói đi, ngươi đang suy nghĩ điều gì?”
Hắn chỉ vào chín vòng dây Cửu Liên Hoàn
đang nằm trong tay ta. Hắn vừa mang thứ này đến đây, nói là rất khó chơi, nhiều
người không thể tháo gỡ được. Trong lúc cao hứng hắn liền bảo ta thử xem. Mà ta
việc gì phải ngồi đây tháo gỡ những vòng tròn này nhỉ? Vốn định mở miệng cự
tuyệt nhưng… lại thôi. Người rơi vào thế bị động thì chỉ còn có thể ngồi chơi
trò này. Chỉ là, càng tháo càng rối, càng rối càng không xong. Dần dần, ta nghĩ
mình nên yêu cầu đãi ngộ dành cho tù binh, ngồi nhà tù và ăn cơm tù, mỗi ngày
chỉ cần ăn rồi chờ chết. Dù sao cũng còn hơn mỗi ngày phải lo lắng hắn bất ngờ
tung ám chiêu.
“Ta thật vụng về, Vũ công tử chê cười”, thứ
đồ chơi này để ta ngồi tháo gỡ đến sang năm cũng không giải được a, ta đem
chúng trả lại cho hắn, nếu vẫn không làm được thì không nên ngược đãi chính
mình, việc gì phải hao tâm tổn trí?
“Xem ra Nguyệt Nhi không thích thứ này”,
hắn tiếp nhận Cửu Liên Hoàn lắc lắc trong tay tạo ra thanh âm đinh đang, “Mới
chơi đã chán sao?”, hắn lại nhìn ta cười cười, “Hơn phân nửa thời gian ngươi, có thể nói ta biết ngươi đang suy nghĩ điều gì
không?”
A! Nghĩ cái gì? Chẳng lẽ lại nói thẳng ra
là ta đang cân nhắc sắc đẹp của hắn? Tuy rằng có nói ra cũng chẳng sao, nhưng
loại sự tình này thật sự nói không nên lời a! Aiz, cứ nói cho qua, “Không có
gì, chẳng qua là có chút mệt mỏi, thứ này thật tổn hao tinh thần”
“Vậy sao? Là tinh thần mỏi mệt? Khó trách
dạo này Nguyệt Nhi thoạt nhìn tiều tụy không ít”, hắn làm ra bộ dáng bừng tỉnh
đại ngộ.
Hắn nói lời này là có ý gì? Vừa mang đủ thứ
linh tinh đến đây lại còn nói ta có vẻ tiều tụy? Ách! Là vì ngủ không ngon
giấc, chính là cảm giác Diên Tử cùng Tam Thiếu mấy ngày nay có thể đến đây bất
cứ lúc nào, vậy nên ta vẫn không dám ngủ say. Lời này cũng không thể nói, trước
mắt thân phận người này chưa rõ ràng, vạn nhất… , “Vậy sao? Ta thật sự không
biết!”, giả vờ hồ đồ thôi, công phu Thái Cực ta luyện không tệ.
“Không biết sao?”, thời điểm nói chuyện,
đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào ta, tin chắc rằng bất cứ biến hóa nhỏ nhặt nào
trên gương mặt ta cũng sẽ không lọt khỏi ánh mắt của hắn.
“Không biết”, trấn tĩnh, nhất định phải
trấn tĩnh, ta có kinh nghiệm mười lăm mười sáu năm ngụy trang, hắn muốn nhìn ra
cũng không dễ dàng.
Nhìn một hồi, phỏng chừng thật sự không
nhìn ra biến hóa gì, hắn thu hồi ánh mắt rồi cười nói, “Nguyệt Nhi nói không có
tức là không có”
Buông tha rồi sao? Nói thật ra ta tuyệt đối
không cảm thấy cao hứng. Người họ Vũ này đối với ta khá tốt, khách khí lễ phép,
chiếu cố chu đáo, vốn dĩ hắn không nên tốt như vậy. Ta rất rõ ràng thân phận
của chính mình, chỉ là một tù nhân, hắn hoàn toàn có thể đem ta ra tra khảo,
muốn biết điều gì thì cứ trực tiếp dùng phương thức bạo lực mà điều tra. Nhưng
hiện tại hắn đãi ngộ ta như vậy, dường như không tính kế gì khác. Chỉ là, ta có
gì để hắn tính kế đâu?
“Hay là để ta thử lại một lần nữa”, ta vươn
tay định nhận lại Cửu Liên Hoàn. Mặc kệ nói thế nào, là phúc thì không phải là
họa, là họa thì không thể tránh khỏi.
“Nguyệt Nhi không thích thì cũng đừng miễn
cưỡng, để ta tháo gỡ cho ngươi xem”, hắn lắc đầu rồi tự tay đùa nghịch với
những chiếc vòng. Vừa nhìn qua ta liền xác định đây trò mà hắn thường xuyên
chơi, thủ pháp rất điêu luyện. Trong lúc xâu qua xâu lại, hắn dường như vô tình
nói ra, “Nguyệt Nhi đã nghe nói qua chuyện Phong phủ thiếu gia chưa? Ta nhớ rõ
hắn đối với ngươi không tồi!”
Diên Tử? Diên Tử xảy ra chuyện sao? Đã
chết? Không thể nào! Ta nhớ rõ ngày đó Tam Thiếu đã cho hắn uống thuốc, tuy
rằng không rõ là thuốc gì nhưng dùng đầu gối cũng có thể đoán ra là thuộc trị
thương. Nhưng vó ngựa kia…
“Diên Tử xảy ra chuyện gì?”, thoi thóp hay
đã chết? Dù không chết cũng bị sẽ bị vó ngựa dẫm đạp cho thoi thóp, ta chán
ghét thiếu nợ người khác.
Hắn ngừng động tác, vẻ mặt nhìn ta có chút
cổ quái, “Nguyên lai Nguyệt Nhi vẫn rất quan tâm đến hắn, ta còn nghĩ ngươi thứ
gì cũng không để ý. Diên Tử? Nguyệt Nhi xưng hô với Phong Dật Dương như vậy
sao? Còn Triệu Thiên Tề, ngươi gọi hắn là gì?”
Gặp quỷ rồi, xưng hô thế nào lại trọng yếu
vậy sao? Ngươi không mau nói ra Diên Tử đã gặp chuyện gì a! Triệu Thiên Tề?
Đúng rồi, đây hình như là tên của Tam Thiếu, ta nhớ rõ trước kia đã từng nghe
qua Diên Tử gọi hắn như thế. Trong lòng sốt ruột, ta mở miệng đáp lời, “Tam
Thiếu”
“Tam Thiếu? Có ý tứ, có ý tứ, nhưng thật ra
lại rất chuẩn xác”, hắn nói mấy tiếng rồi lại tiếp tục cắm đầu vào Cửu Liên
Hoàn, sau đó không hề nói một chữ. Nhìn hắn chăm chú như vậy, ta còn tưởng việc
tối quan trọng nhất trên cõi đời này của hắn cùng lắm cũng chỉ thế này thôi.
Không phải, ngươi có thể trở về nhà rồi
chơi tiếp mà, đang nói chuyện lại bỏ dỡ dang như vậy sao? Ta muốn hỏi nhưng lại
nhìn thấy bộ dạng hết sức chuyên chú của hắn nên không dám quấy rầy. Quên đi,
không hỏi, nếu hắn đã chết thì ngày rằm mười lăm này ta sẽ đốt nhiều vàng mã
một chút. Diên Tử thích nữ nhân, ta cũng sẽ đốt thêm hai nữ nhân bằng giấy cho
hắn, xem như báo ân. Mặc dù chỉ là nghỉ ngợi lung tung nhưng tâm trí của ta
cũng nhất thời an tĩnh lại.
Không nghĩ tới ở đây ta vừa an tĩnh lại thì
bên kia hắn bắt đầu chậm rãi mở miệng, “Từ sau khi ngươi mất tích, Phong thừa
tướng Phong công tử mỗi đêm đều đến tửu lâu uống rượu say túy lúy, ngay cả
Triệu Thiên Tề cũng suốt ngày mặt co mày cáu bỏ bê chính sự, hai người bọn họ
thật sự tiều tụy! Ảnh hưởng của Nguyệt Nhi thật không nhỏ a!”, lúc hắn nói câu
cuối cùng phảng phất như đang cắn răng, có thể nghe ra một tia châm chọc.
A, hóa ra không chết, vàng mã kia có thể
tiết kiệm được ít tiền. Ta nói rồi, Diên Tử làm sao chết dễ dàng như vậy. Cả
hai thật sự tiều tụy sao? Lại là diễn trò cho ai xem! Mê hồn trận, phỏng chừng
chính là như vậy! Ta cảm thấy thoải mái, “Vũ công tử nói đùa, ta chỉ là một nô
tỳ, hạng nô tỳ như ta trong Phong phủ vẫn còn rất nhiều, chuyện của các chủ tử
thế nào cũng không can hệ đến ta”, không chết là tốt rồi, mắc nợ người khác
thật phiền toái.
“Không quan hệ sao? Ngày ta mang ngươi đi,
ta nhận ra bọn họ đều thật sự lo lắng cho ngươi”, sắc mặt của hắn có chút thay
đổi, ánh mắt càng sâu hơn.
Đó là bọn hắn giả vờ để lôi kéo mọi người
tới xem, ta oán thầm, thảo nào vẫn chưa thấy động tĩnh gì, nguyên lai bọn họ
còn đang hóa trang bộ dáng sầu thảm. Diên Tử, Tam Thiếu, rốt cuộc các ngươi
muốn gì? Tại sao ta càng lúc càng hồ đồ? Tên họ Vũ này rốt cuộc là ai? Mục đích
của hắn là gì?
“Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi!”, thanh âm trầm
thấp kéo hồn ta trở về, sắc mặt của hắn thật sự khó coi, “Hôm nay ngươi dường
như có nhiều tâm sự, Cửu Liên Hoàn này tất nhiên không giải được. Ngày mai
chúng ta lại chơi tiếp, ngươi nghỉ ngơi đi!”, hắn nói xong liền đứng dậy muốn
rời đi.
“Xin tiễn Vũ công tử”, thấy hắn phải đi, ta
nói khách khí vài lời. Người này sắc mặt lúc nào cũng ôn hòa, so với Diên Tử
còn khó đối phó hơn.
“Nguyệt Nhi… ”, hắn muốn nói gì đó nhưng
lại lắc đầu, “Quên đi”
Tiểu Hỉ tiễn hắn ra ngoài cửa, thân hình
hắn phiên dật, dáng người bình yên. Không sai, hắn chính là người xuất sắc nhất
trong số những người mà ta đã gặp qua. Bất luận là dung mạo, học thức hay võ
công, thứ nào cũng tinh thông. Ta có thể hợp tác cùng hắn không? Aiz! Suy nghĩ
thật kỹ vẫn hơn. Ta cầm quyển sách nằm tựa vào lưng ghế, hàng loạt ý niệm ùn ùn
kéo đến trong đầu. Ý tưởng gì cũng có, chỉ là ngay cả ta cũng không biết chính
mình muốn thế nào. Hết thảy đều mơ hồ, mà ta lại đang lắc lư ở giữa đám sương
khói mơ hồ đó. Khi nào thì cơn ác mộng này chấm dứt?
“Chủ tử!”
Thanh âm vội vàng của Tiểu Hỉ vang lên bên
ngoài, đó là cách xưng hô của nàng đối với Vũ công tử. Không đợi nàng nói hết
lời, Vũ Nhân đã đứng trước mặt ta. Hắn vội vàng tới đây, thậm chí không chờ
Tiểu Hỉ thông báo đã tự mình tiến vào. Ta nhớ rõ hắn chưa bao giờ thất lễ như
vậy, đã xảy ra chuyện gì?
“Vũ công tử, có chuyện gì sao?”, ta ngẩng
đầu nhìn lên, sách vẫn cầm trên tay. Hắn đứng rất gần, khoảng cách từ chỗ hắn
đến ghế nằm của ta không đến một cánh tay. Từ lúc đến đây tới tận bây giờ, bọn
ta chưa bao giờ thân cận như vậy, trừ bỏ lần hắn bắt cóc ta khi đó.
“Ta… ”, đại khái là vì chạy gấp nên sắc mặt
Vũ Nhân có chút ửng đỏ, hơi thở cũng hổn hển, lời nói vừa trào đến miệng liền
nuốt xuống. Hắn ảo não nửa ngày nhưng chỉ phát ra được một chữ “Ta”, sắc mặt
càng lúc càng đỏ hơn, hai bàn tay trở nên thừa thải không ngừng sờ soạng như
thể đang lục tìm thứ gì. Sau một lúc lâu, nhãn thần của hắn đột nhiên sáng lên,
hắn cởi chiếc túi hương từ trên thắt lưng xuống rồi đưa tới, “Cái này cho
ngươi, vài ngày nữa ta sẽ cho người mang đến hương liệu an thần cho ngươi”.
Ngừng một chốc, bắt gặp ta đang nhếch miệng ngây ngốc nằm đó, hắn lúng túng đem
vật nọ nhét vào tay ta rồi quay đầu bước đi như dân chạy nạn, đợi thân ảnh đã
ra khỏi cửa mới nghe thấy tiếng gào, “Ta đây đi trước”
Ta căn bản không kịp phản ứng gì, chỉ theo
trực giác tiên đến cạnh cửa, thân ảnh chật vật của hắn đang chạy vù ra khỏi
viện môn. Ta trở lại ghế nằm, nhìn túi hương trước mặt có chút choáng váng. Chỉ
vì muốn trao cho ta vật này mà ào ào chạy đến? Thích ta sao? Nếu thích thì
thích vì cái gì? Một thân thể không còn trong sạch, đáng giá sao? Thật tình hay
giả ý? Lại là mưu kế sao? Hắn thật sự rất tốt, chăm sóc ta khá chu đáo, cho tới
bây giờ đều xem ta như một con người mà đối đãi, mặc dù nắm giữ sinh tử của ta
nhưng chưa từng có hành vi vượt rào. Loạn, mọi suy nghĩ trong đầu ta thật sự
loạn rồi.
Chiếc túi hương kia ta vẫn nắm trong tay,
ăn cơm tắm rửa đều nắm, ngay cả lúc ngủ cũng không rời, phải nói là ta căn bản
không có ý định buông nó ra. Ta ngây ngốc nằm trên giường, một chút cảm giác
buồn ngủ cũng không có. Những sự tình xung quanh hắn liên tục hiện lên trước
mắt ta rõ như ban ngày, hắn ôn nhu săn sóc, hắn khiêm tốn hữu lễ, hắn bác học
quảng giao, hắn cẩn thận chu đáo, hắn đỏ mặt hoa đào, hết thảy đều trở nên đáng
yêu, đáng yêu đến mức khiến ta không thể không hồi tưởng. Lão thiên a, làm sao
bây giờ? Ta gần như không thể quản được trái tim của mình nữa rồi! Ta muốn gặp
hắn, thật sự rất muốn gặp hắn. Ta vươn tay vén rèm lên, ngọc bội giữ chặt bên
tay kia, ta muốn gọi Tiểu Hỉ cho mời hắn đến đây. Rèm được vén lên, sự xúc động
của ta theo cảnh tượng trước mắt phụt tắt.
Tam Thiếu đứng cách giường không xa, trên
mặt là nụ cười nhẹ nhàng, Tiểu Hỉ nằm ngủ say dưới chân hắn. Tiểu Hỉ vẫn không
nhúc nhích, điều này chứng tỏ nàng đã bị người động thủ, hoàn toàn không phát
hiện mình bị ám toán mê hương. Tam Thiếu thoạt nhìn vô cùng cao hứng, ánh mắt
vừa trông thấy ta lại càng vui sướng hơn.
“Tiểu Nhạc Nhi, cuối cùng cũng tìm được
ngươi!”, hắn vừa nói vừa chuyển thân đến gần hơn, thoạt nhìn thật sự kích động.
Hắn thật gầy, làn da vốn dĩ trắng nõn mịn
màng đã trở nên khố héo vàng vọt, có thể là vì kích động nên bàn tay đang ôm
vai ta có chút run rẩy. Ta nhớ rõ những ngón tay của hắn thon dài hoàn mỹ, hiện
tại lại gầy thế này sao?
Cuối cùng cũng đã đến. May là hắn đã đến,
nếu không ta còn sợ mình trong lúc xúc động sẽ làm ra sự tình khiến chính mình
phải hối hận. Vũ Nhân rất tốt nhưng chung quy vẫn không phải là người cùng thế
giới với ta, khoảng cách giữa hai người quá lớn, chung quy vẫn không thể có kết
quả. Ta âm thầm cảm thấy mình may mắn đồng thời cũng kinh ngạc trước sự thay
đổi của Tam Thiếu, chỉ mới hơn một tháng không gặp, tại sao hắn lại gầy yếu như
vậy? Ta lặng lẽ đem ngọc bội nhét vào áo gối, ta muốn nhìn xem bọn họ đến tột
cùng dựa vào cái gì để áp bức ta đi vào khuôn khổ. Vấn đề này đã quấy rầy ta
lâu rồi.
“Hoàng tam công tử. Không, ta nên gọi ngài
là Vương gia thiên tuế mới đúng!”, không cần vòng vo, đến ngày hôm nay mọi hình
thái ngụy trang cũng không còn ý nghĩa nữa. Phải hiểu rõ tình thế mới có thể
tính bước tiếp theo, “Ngài không phải vẫn biết nô tỳ ở nơi này sao?”
“Tiểu Nhạc Nhi, ngươi đây là… ”, hắn nhất
thời vẫn chưa thích ứng được “ta” hiện tại, Tam Thiếu có chút chần chừ.
“Vương gia, trình diễn quá mức sẽ bại lộ,
mà ngài cũng không cần hô to gọi nhỏ nữa”, vô luận thế nào, nếu cứ phải luẩn
quẩn trong sương mù thế này thì chi bằng trực tiếp hỏi rõ ràng, “Vốn dĩ ngài đã
đoán trước được nô tỳ đang ở nơi này, đúng không?”
“Tiểu Nhạc Nhi, ta… ”, vẫn chưa thể thích
ứng, hắn ngây ngốc nhìn ta.
“Nô tỳ tự biết thân phận thấp kém không có
tư cách để nhìn rõ chân tướng sự tình”, trên thực tế ta căn bản cũng không muốn
biết, người càng biết nhiều thì càng đoản mệnh, “Nô tỳ chỉ muốn biết Vương gia
cùng Phong thiếu gia chuẩn bị dùng thứ gì để ràng buộc nô tỳ?”
“Aiz… !”, rốt cuộc cũng đã tỉnh, Tam Thiếu
làm ra vẻ mặt cảm khái vô hạn rồi thở dài một tiếng, hắn đem ta ôm vào lòng,
ngữ điệu nhẹ nhàng, “Quả nhiên không thể gạt được ngươi. Tiểu Nhạc Nhi, ngươi
trí tuệ như vậy, bình tĩnh như vậy, bổn vương phải làm sao cho phải. Không có
ràng buộc, ngay từ đầu bổn vương chưa từng nghĩ sẽ dùng thứ này thứ nọ để ràng
buộc ngươi. Tiểu Nhạc Nhi, ngươi đã ở trong này đủ rồi”
Không có ràng buộc? Ta ở đây đã đủ? Có ý tứ
gì? Một cảm giác sợ hãi khổng lồ đè nặng lên ngực, chẳng lẽ…
“Ý tứ của vương gia chính là nô tỳ không
cần phải làm gì, chỉ cần chậm rãi ngồi đây đợi tình thế tiến triển sao?”
“Đúng vậy, Tiểu Nhạc Nhi, tin tưởng ta, bổn
vương nhất định sẽ cứu ngươi, vô luận phát sinh chuyện gì, bổn vương cũng nhất
định cứu ngươi”
Hắn nói thật lòng, vòng tay ôm ta cũng thật
mạnh mẽ, ta đổ mồ hôi lạnh. Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, hiện tại thời
gian không còn nhiều, trước tiên phải đối phó với tên vương gia chết tiệt này
mới được. Ta thả lỏng người để mặc hắn ôm, tận tâm tận lực làm cho thanh âm
nghe có vẻ bình tĩnh, “Nô tỳ đã hiểu, nô tỳ nhất định chờ đợi vương gia đến cứu
nô tỳ”
« Chương sauChương tiếp » 743) { var _ase = _ase || []; _ase.push(["1401847915","1401848210"]); document.write(''); document.write('');
}]]>