Hận, hận ai? Oán, oán ai? Nhìn lại Tê Hà
biệt viện, ta thật sự không rõ trong lòng mình đang cảm thấy thế nào. Vô số ý
niệm trong đầu ầm ầm kéo đến. Cảm xúc gì cũng có, nhưng nhiều nhất trong đó
chính là hâm mộ, từ hâm mộ trở thành ganh tị, từ ganh tị lại chuyển hóa thành
phẫn nộ. Thứ Nhu Phi kia có được ta chưa từng có qua, hoặc nói, nàng có được
thứ mà ta nghĩ là nó cơ hồ không tồn tại.
Trên đường trở về Cần Chính Điện, Lôi Hổ
vẫn một mực muốn làm ta vui vẻ. Hắn lắp bắp kể chuyện cười, tán gẫu chuyện đông
chuyện tây không có chút nào thú vị, thậm chí còn có ý đồ thuyết phục ta nuôi
dưỡng vẹt. Phương pháp của hắn tuy ngốc một chút nhưng phần tâm ý ta lĩnh nhận.
Mấy ngày nay ta đã biết hắn thô vụng nên căn bản không đặt nhiều hy vọng ở hắn.
Vô luận thế nào, chỉ cần hắn còn sống là được, sống đúng nghĩa, sống trực tiếp.
Người nào nhìn thấy hắn tức là chân chính “nhìn thấy” hắn, mà ta thì không được
như vậy. Vì sống sót, ta vĩnh viễn chỉ có thể mang mặt nạ che giấu con người
thật của chính mình. Không, chính xác phải nói là ta không biết đâu mới chính
là con người thật của mình, giống như chính bản thân mình đang lảng tránh phía
sau một thứ gì đó không rõ. Mọi người chỉ nhìn hình ảnh bên ngoài, lại không
biết phía sau vẫn còn một “ta”.
Sau khi Hoàng Đế nghe báo lại những chuyện
đã trải qua ngày hôm nay liền ra lệnh mọi người (trong đó bao gồm cả Lôi Hổ)
lui ra ngoài. Trong đại điện trống trải chỉ còn lại ta và Hoàng Đế. Buổi mật
đàm bắt đầu từ sau giờ ngọ đến khi hoàng cung đã lên đèn, Hoàng Đế đã hai lần
ho ra máu như vẫn không chịu gọi Thái y. Chờ hết thảy đã dàn xếp thỏa đáng,
Hoàng Đế suy yếu đến độ muốn mở miệng nói cũng không nói được. Thời điểm cửa
điện được mở ra, một đoàn Thái y mang theo thùng thuốc lục tục tiến vào, các
cung nữ cũng kích động đi vào đại điện hầu hạ. Ta cầm hộp gấm trên tay rồi lặng
lẽ lui vào căn phòng nhỏ phía sau.
Thanh âm ngoài kia thật sự náo loạn, qua
thật lâu sau có ba tiếng hô vạn tuế truyền đến. Ta nhẹ nhàng thở dài, biết là
Hoàng Đế đã qua cơn nguy kịch. Ta không muốn hắn chết, vô luận xuất phát từ
nguyên nhân gì, ta cũng không hy vọng Hoàng Đế băng hà.
Cùng Hoàng Đế mật đàm hơn hai canh giờ
khiến ta tin tưởng một điều, có lẽ về sau ta sẽ không bao giờ có cơ hội gỡ bỏ
chiếc mặt nạ của chính mình nữa. Nhìn hộp gấm trên tay, nói theo một cách nào
đó thì ta đã nắm được quyền lực đỉnh phong. Quyền lực này quá lớn, lớn đủ để ta
vĩnh viễn cảm thấy sợ hãi. Lại một lần nữa, ta trở thành địch nhân của tất cả
mọi người, bao gồm cả tên Lôi Hổ ngây ngốc ngoài kia. Thiên hạ to lớn, tựa hồ
đã không còn chỗ cho ta dung thân.
“Thanh Nguyệt, mọi người đều ở đại điện hầu
hạ, tại sao ngươi lại một mình chạy đến nơi này?”, Lôi Hổ vừa tiến vào đã đặt
mông ngồi xuống đối diện ta, con ngươi của hắn hồng hồng, ánh mắt nhìn ta vô
cùng phẫn nộ, “Ngươi cũng thật là… long thể của Hoàng Thượng không tốt, chuyện
này đâu phải ngươi không biết. Tại sao lại nói lâu như vậy? Muốn nói, ít nhất
cũng nên để lại ta hầu hạ bên người Hoàng Thượng mới đúng a! Hôm nay Hoàng
Thượng suýt chút nữa đã… ”, câu kế tiếp hắn không nói được, bàn tay nắm chặt
hơi run lên. Hắn thật sự lo lắng cho Hoàng Đế.
“Hoàng Thượng có thể kiên trì”, lời này nói
cho Lôi Hổ nghe cũng là nói cho chính mình nghe. Tiến cung mấy ngày nay, ta cơ
hồ sớm chiều mỗi ngày đều ở bên cạnh Hoàng Đế, vừa rồi lại cùng nhau nói chuyện
lâu như vậy nên ta biết rất rõ thân thể Hoàng Đế đang chịu tra tấn như thế nào.
Ốm đau như vậy nhưng hắn vẫn kiên trì như trước. Hắn muốn tranh thủ thời gian
trước khi “đại nạn” đến liền xác định vị trí của mỗi người.
Lôi Hổ gật đầu. Vừa rồi Thái y đến báo rằng
hiện tại Hoàng Đế không có gì nguy hiểm nên Lôi Hổ đã có thể bình tĩnh trở lại,
“Các Thái y đều ở bên kia hầu hạ Hoàng Thượng. Ngươi thì sao? Bước tiếp theo
phải làm sao?”
Ta? Đúng vậy, ta cũng phải bắt đầu hành
động.
***
“Phụng khẩu dụ vạn tuế, thỉnh Nhị hoàng tử
hồi đáp”. Đứng trong chính đường của Vũ vương phủ, ta thật sự không biết tại
sao thế sự lại thành ra thế này. Chuyện ngày trước vẫn còn rõ ràng trước mắt
ta, trong nháy mắt đã nhận ra người quen. Nếu ta đã không phải là “ta” của ngày
trước thì hắn cũng không còn “hắn” của ngày trước nữa. Hoàng Đế không còn cầm
cự được bao lâu, mà ta phải trong khoảng thời gian có hạn này chuẩn bị sẵn
sàng. Thân phận cùng địa vị bất đồng, nhưng so với lúc trước vẫn giống nhau:
sống sót.
“Nữ quan? Nữ quan?”, cung nữ đứng bên khẽ
lên tiếng nhắc nhở, trước mắt đã nhìn thấy Vũ Nhân cúi đầu quỳ gối nơi đó. Tên
thái giám đứng bên cạnh mạnh mẽ gật đầu nháy mắt, ta biết là hắn đã hô qua vạn
tuế và hiện tại đang chờ đáp lời. Ta nhanh chóng trấn tĩnh rồi tuyên khẩu dụ
của Hoàng Đế, “Trẫm nghe nói hoàng nhi mấy ngày gần đây ôn văn luyện võ nên
không thường xuyên nhập cung. Sức khỏe của Hoàng nhi dạo này thế nào?”, ý tứ
chính là: đã giam lỏng ngươi không ít ngày, chuyện cũ sẽ bỏ qua, ngươi có thể
làm gì thì cứ làm đi. Quan hệ phụ tử mà cũng muốn chơi trò này, xem ra thiên hạ
ai cũng như nhau.
“Tạ ơn phụ vương hỏi thăm. Nhi thần chỉ
nhiễm cảm phong hàn, hiện tại đã khỏi hẳn. Nhi thần bất hiếu không thể thay phụ
vương phân ưu, những việc nhỏ thế này lại khiến phụ vương lo lắng, nhi thần tội
đáng chết vạn lần”, quỳ gối đúng quy củ, đáp lời thận trọng, thần sắc thản
nhiên không một chút sợ hãi.
Hoàng Đế chỉ gửi lời hỏi thăm nhưng lại
phân phó ta đến truyền dụ, ta có thể hiểu được ý tứ của Hoàng Đế. Hôm nay Hoàng
Đế phân phó ta đến gặp mặt một lượt ba vị Hoàng Tử chính là muốn bọn họ thành
thật một chút. Đương nhiên, cũng là để họ chấm dứt việc xem ta là một quân cờ.
Khẩu dụ đã truyền, mục đích của Hoàng Đế
cũng đã đạt được, ta dùng vẻ mặt nghiêm túc đi đến đỡ Vũ Nhân vẫn còn quỳ gối
nơi đó, “Khẩu dụ đã hoàn tất, thỉnh Nhị hoàng tử đứng lên”. Đây không rõ là cảm
giác gì, tóm lại ta cố gắng xem như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Giúp đỡ Vũ
Nhân đứng lên, ta lại nhanh chóng quỳ gối hành lễ, “Nô tỳ Thanh Nguyệt bái kiến
Nhị điện hạ, Nhị điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”
“Nguyên lai là Thanh Nguyệt nữ quan, bổn
vương đã sớm nghe qua, mời đứng dậy”, bàn tay khẽ nâng lên, Vũ Nhân cũng bày ra
bộ dáng khách sáo lần đầu gặp mặt, “Vất vả nữ quan rồi, thỉnh đến hậu đường
dùng trà”. Hắn nói xong liền vươn tay làm tư thế mời, thật mới lạ cũng thật
khách sáo.
“Đa tạ Nhị điện hạ”. Lúc xuất cung Lôi Hổ
cũng đã nói qua, ý tứ của việc ra hậu đường uống trà kỳ thật chính là chờ thu
lễ vật. Uống trà, thu lễ, về sau gặp mặt mới có thể dễ nói chuyện. Mà Hoàng Đế
cũng đã cố ý nói qua, trà này nhất định phải uống. Đây là ý tứ trấn an, không
thể không uống. Rốt cuộc ta cũng hiểu được vì sao không có thanh quan, trong
hoàn cảnh như thế này, muốn làm theo ý mình cũng không được phép a!
Ta đi theo Vũ Nhân đến hậu đường. Sau khi
hạ nhân dâng trà lui xuống thì không khí nơi này đã bắt đầu có chút kỳ quái.
“Nghe nói bên cạnh Phụ vương có một vị
phụng bút nữ quan vừa được tấn phong, hôm nay được gặp không ngờ lại có cảm
giác thập phần quen thuộc”. Vũ Nhân vừa thổi trà vừa chậm rãi lên tiếng, hắn
vẫn ôn hòa như vậy. Khi hắn nói chuyện, khóe miệng khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn
thẳng vào ta.
Vốn dĩ chính là quen biết a! Ta không thể
phủ nhận, làm thế thật không có ý nghĩa. Nhưng cũng không thể thừa nhận, nếu
không sẽ liên lụy đến nhiều phương diện khác, “Nhị điện hạ nói đùa”. Thật ra ta
còn muốn nói thêm vài lời, chỉ là hắn cứ chăm chăm nhìn vào ta nên bao nhiêu
lời nói đều bị nuốt ngược trở lại. Có lẽ tận sâu trong tâm ta vẫn còn một chút
gì đó gìn giữ cho hắn.
Xấu hổ, thật sự xấu hổ. Hắn nhìn ta muốn
nói lại thôi, mà ta cũng thật sự không biết phải nói gì mới thích hợp. Tình
cảnh hiện tại thế nào, chúng ta đều biết rất rõ. Sau một lát trầm mặc, hắn khẽ
thở dài, “Long thể của phụ vương gần đây thế nào?”
“Tốt”, một tiếng “tốt” phát ra khiến ta có
chút hốt hoảng, nhận thấy mình đã thất thố nên ta nhanh chóng buông tách trà
trên tay rồi nghiêm mặt nói, “Khí sắc của Hoàng Thượng gần đây rất tốt, mỗi
ngày đều ăn nhiều hơn trước một chút. Tin tưởng thời gian tới long thể sẽ hồi phục”
Lời này nói ra kỳ thật cũng không ai tin.
Những hoàng tử này trên danh nghĩa đều bị giam lỏng ở nhà không thể ra ngoài,
nhưng trong hoàng cung rốt cuộc có bao nhiêu cơ sở ngầm thì trong lòng bọn họ
rõ ràng nhất. Tình trạng Hoàng Đế thế nào, bọn họ tuyệt đối nắm rõ từng chi
tiết nhỏ, so với người sớm chiều ở bên cạnh Hoàng Đế như ta chỉ sợ không kém
hơn bao nhiêu. Nhìn thấy thần sắc sầu lo trong mắt Vũ Nhân, lòng ta bất giác
mềm lại. Biểu tình này của hắn nói lên rất nhiều, mà ta cũng không dám tin tưởng
hắn thật sự lo lắng cho thân thể của phụ thân hắn.
Vấn đề liên quan đến thân thể của Hoàng Đế
xem ra không thể tiếp tục nữa, nguyên nhân vì sao, trong lòng hai chúng ta đều
rất rõ ràng. Vũ Nhân cau mày suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng tựa như đã hạ quyết
định, hắn khẽ vỗ tay hai tiếng. Người lên tiếng trả lời là hai tiểu thái giám,
trên tay bọn họ đều cầm khay gấm, trên mỗi khay là một chiếc hộp. Sau khi tiến
vào, hai người đều bước thẳng đến trước mặt ta, khom người rồi đem hai chiếc
khay đang cầm trên tay dâng lên.
“Bổn vương cùng Thanh Nguyệt nữ quan lần
đầu gặp mặt, nơi này có một chút lễ vật, nếu nữ quan thích thì xin mời lựa
chọn”
Đây là ý tứ gì? Tặng lễ vật lại còn mời lựa
chọn nữa sao? Ta có chút nghi hoặc nhìn hai người trước mặt, bọn họ đều tự giác
mở hộp đưa đến trước mặt ta. Hộp bên trái là một chuỗi bạch trân châu. Hộp bên
phải là hương liệu bình thường, giá trị kém hơn rất nhiều. Trong đầu ta nhớ lại
khoảng thời gian ở cùng với Vũ Nhân. Có một nam tử đã vội vã rời đi rồi quay
trở lại. Cũng có một nam tử đỏ mặt tía tai tặng ta một chiếc túi hương không cũ
không mới. Ta còn nhớ rõ hắn đã nói sẽ đưa đến cho ta một chút hương liệu.
“Trân châu này là cực phẩm Nam Hải trân
châu, khó có được một chuỗi như vậy”, ánh mắt của Vũ Nhân nhìn chằm chằm vào
ta, ánh mắt kia tựa như muốn nói rất nhiều điều, “Hương liệu thật sự tầm
thường, không đáng giá bao nhiêu tiền. Bất quá nó có thể giúp an thần định khí.
Xin nữ quan lựa chọn”
Ta hiểu được ý tứ của Vũ Nhân, cũng biết
chính mình không đơn giản là chọn lễ vật. Hắn muốn thử, muốn ta tỏ thái độ, chỉ
là… “Đa tạ điện hạ ban thưởng”. Ta mỉm cười vươn tay nhận hộp trân châu cất vào
ống tay áo.
Hắn cứng đờ. Trong nháy mắt, ta tưởng như
chính mình vừa nhìn thấy tia đau thương tận sâu trong đáy mắt hắn. Không, ta
không nhìn thấy, cũng không thể thấy.
“Ngươi… ”, hắn mở miệng định nói gì đó, mặc
dù vẫn muốn duy trì thái độ ôn hòa nhưng rốt cuộc hắn vẫn không thể nói thêm
lời nào được nữa. Nhìn ta nửa ngày, hắn bỗng nhiên xoay người bước đi.
Thời điểm rời khỏi Vũ vương phủ, ta bỗng
nghe được một tiếng đàn quen thuộc. Đó là khúc nhạc ta đã từng bị hắn bắt đàn
đi đàn lại nhiều lần. Hắn đàn so với ta thuần thục hơn, cũng có ý cảnh hơn. Lúc
này ta mới nhận ra, nguyên lai khúc phổ kia thật sự rất thương tâm.