Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 252: Chương 252: Bóng lưng




Lầu ba.

Du Nguyệt phu nhân mang theo hai hộ vệ cấp Lưu Tinh, lên lầu ba, ở dưới lão giả dẫn dắt, dọc theo hành lang lịch sự tao nhã, tới ngoài một ghế lô, ngoài cửa ghế lô có hai gã thủ vệ đứng, cũng chỉ là kỵ sĩ bình thường.

“Kẹt.”

Một gã thủ vệ trong đó vội đẩy cửa ra.

“Ha ha, Du Nguyệt phu nhân, mau mời vào.” Một nam tử gầy yếu ngồi ở bên cạnh bàn trong ghế lô cười đứng dậy.

“Âm nam tước.” Du Nguyệt phu nhân mỉm cười đi vào, hai gã hộ vệ cấp Lưu Tinh tự nhiên cũng theo.

Kẹt, cửa ghế lô lại lần nữa khép lại.

Trong ghế lô tổng cộng cũng chỉ bảy người, phân biệt là Âm nam tước cùng ba gã thủ hạ của hắn cùng với Du Nguyệt phu nhân và hai gã hộ vệ của nàng.

“Du Nguyệt phu nhân mời.” Âm nam tước cười sáng lạn.

Du Nguyệt phu nhân lúc này mới ngồi xuống.

“Đến thử chút. Đây là Thất Trân Quả Tửu bản trân quý ta mới từ tỉnh thành trở về chuyên môn đem theo, đây là không bán ra ngoài, ta quen một vị đại pháp sư xưởng luyện kim đó, mới kiếm được một bình này, ta cũng không nỡ uống, hôm nay chuyên môn cầm tới chiêu đãi Du Nguyệt phu nhân.” Âm nam tước cười tủm tỉm ở một bên hỗ trợ rót rượu trái cây, dịch rượu thuần sắc như hồ đó tản ra mùi thơm mê người, ngửi một chút cũng cảm thấy là một loại hưởng thụ.

“Đến, chúng ta uống một chén.” Âm nam tước nâng chén.

Du Nguyệt phu nhân bưng chén rượu cười nói: “Cám ơn Âm nam tước.” Nói xong nâng chén rượu ở bên môi khẽ chạm liền buông chén rượu xuống.

“Âm nam tước tìm ta không phải vì uống rượu chứ.” Du Nguyệt phu nhân nói.

“Ha ha, Du Nguyệt phu nhân thật dứt khoát, chúng ta nói chính sự.” Âm nam tước nói, “Ta lần này đến chính là vì một tòa khách sạn đó của Khổng gia các ngươi ở tỉnh thành, Du Nguyệt phu nhân muốn giá thế nào cứ nói, chúng ta là phi thường có thành ý.”

“Thật muốn ta tùy tiện ra giá? Được, năm trăm vạn kim tệ, ngươi mua?” Du Nguyệt phu nhân cười khẽ.

“Đừng dọa người ta mà.” Âm nam tước nói, “Ta là rất có thành ý.”

“Có thành ý, ngươi cứ báo cái giá.” Du Nguyệt phu nhân tùy ý nói, “Nếu không thể đàm pháp ta sẽ đi. Buổi tối còn có một bữa tiệc tối cần tham gia, ta không thể ở lại đây quá lâu.”

“Ba mươi vạn kim tệ!” Âm nam tước cắn răng nói, “Thế nào?”

“Đang nằm mơ à?” Du Nguyệt phu nhân cười xùy một tiếng.

“Du Nguyệt phu nhân, Khổng gia các ngươi ở mười năm trước mua khách sạn đó, cũng mới tốn mười hai vạn kim tệ. Ta đây ra giá đã ba mươi vạn kim tệ, tăng còn hơn gấp đôi. Đã rất có thành ý rồi.” Âm nam tước liền nói.

Du Nguyệt phu nhân nhíu mày: “Âm nam tước, ai cũng đừng đem ai coi là đứa ngốc! Hiện tại tình thế trong thiên hạ ngươi ta đều biết, bọn thâm uyên ác ma trong truyền thuyết ẩn núp ở các nơi của thế giới, mà hiện tại an toàn nhất chính là tỉnh thành! Quý tộc các nơi, phú thương các nơi đều nghĩ cách đặt cơ sở ở tỉnh thành. Tỉnh thành mua một tòa nhà, người của cả gia tộc có thể vào ở! Hiện tại giá đất đai nhà cửa ở tỉnh thành cũng rất cao, hơn nữa còn đang không ngừng tăng vọt! Ta nghe nói, chiến tranh của ác ma cùng Siêu Phàm chỉ sợ sẽ duy trì hơn một ngàn năm, lúc trước Khổng gia ta mua rẻ. Hiện tại, hừ hừ, khách sạn đó của ta, sân trong khách sạn đã có mấy chục cái, diện tích cũng rất lớn! Hiện tại giá tăng cũng không chỉ gấp mười. Ngươi ba mươi vạn kim tệ đã muốn mua? Có phải coi Khổng Du Nguyệt ta là ngu xuẩn hay không?”

Âm nam tước cười xấu hổ.

Khổng Du Nguyệt này... Tin tức thật linh thông! Nghe nói sinh mệnh Siêu Phàm mới từ Tân Hỏa thế giới trở về không bao lâu, tin tức về chiến tranh ác ma cùng Siêu Phàm, cũng chỉ truyền lưu ở một số gia tộc thượng tầng. Nàng thế mà lại biết nhanh như vậy.

“Ta cũng không đùa ngươi, ba trăm vạn kim tệ! Chỉ một giá!” Du Nguyệt phu nhân tùy ý nói.

“Thế này, thế này cũng quá cao.” Âm nam tước do dự.

“Hôm nay ta nói cho ngươi là giá này, nhưng kế tiếp ta cũng không dám cam đoan.” Du Nguyệt phu nhân đứng dậy, “Ngươi có kim tệ, dễ nói chuyện. Không có? Hừ hừ.”

Du Nguyệt phu nhân cười xùy một tiếng, quay đầu bước đi.

Hai gã hộ vệ cấp Lưu Tinh hỗ trợ mở cửa, Du Nguyệt phu nhân đi ra ngoài, trong ghế lô sắc mặt Âm nam tước lại khó coi.

...

Du Nguyệt phu nhân lúc đi ra khỏi ghế lô tâm tình phi thường tốt, bởi vì từng có chút quan hệ với Đông Bá Tuyết Ưng, cho nên ở toàn bộ An Dương hành tỉnh các đại nhân vật của những Siêu Phàm gia tộc kia cũng giữ lễ đối đãi đối với Khổng Du Nguyệt, không muốn đắc tội! Dù sao ai cũng không rõ Đông Bá Tuyết Ưng và Khổng Du Nguyệt quan hệ rốt cuộc như thế nào, cho nên ‘Không đắc tội’ sẽ không phạm sai lầm.

Du Nguyệt phu nhân bằng vào một điểm này, qua lại ở gia tộc thượng tầng, thậm chí xen vào trong một số vụ làm ăn. Người khác không có tư cách làm, nàng dám làm! Bởi vì các Siêu Phàm gia tộc đó không muốn bức bách Khổng gia quá mức, chỉ cần Khổng gia đừng quá phận là được.

Các đệ đệ muội muội của nàng dù sao năng lực sức ảnh hưởng đều kém nàng nhiều, nàng đã sớm thành chủ nhân mang tính thực chất của Khổng gia.

Nàng luôn có dã tâm, không muốn cam tâm chỉ ở lại quận thành, cho nên Khổng gia làm ăn đã sớm hướng tỉnh thành thẩm thấu, tự nhiên cũng mua một số khách sạn, phủ đệ sân bãi...

Mấy năm nay khổ tâm kinh doanh, tài sản Khổng gia cũng coi như đạt tới trăm vạn kim tệ.

Nhưng lần này, ác ma xâm nhập!

Khiến đất đai nơi ở của tỉnh thành tăng vọt giá! Không chỉ gấp mười! Khổng gia năm đó mua, nay đều hung hăng kiếm lớn! Một khách sạn loại lớn, nay nàng cũng hướng ra ngoài ra giá ba trăm vạn kim tệ.

Có thể nói —— ác ma buông xuống, làm tài phú toàn bộ thiên hạ, người giàu có các quý tộc của vô số huyện thành, đều đang hướng tỉnh thành các tỉnh ùa đi!

“Hừ hừ, ba mươi vạn kim tệ? Thật là nằm mơ!” Du Nguyệt phu nhân rất khinh thường, tuy thế lực sau lưng Âm nam tước rất cường đại, nhưng nàng không sợ chút nào. Khổng gia nàng và một số Siêu Phàm gia tộc cũng có làm ăn lui tới, còn sợ Âm nam tước này?

“Thịch thịch thịch.” Dọc theo cầu thang đi xuống dưới.

Ánh mắt Du Nguyệt phu nhân tự nhiên đảo qua lầu hai.

Lúc trước lên lầu nhìn lên, căn bản chưa chú ý lầu hai. Nhưng hiện tại ánh mắt nàng đảo qua, liếc một cái liền thấy được một bóng người ở góc lầu hai đưa lưng về phía nàng—— bóng người một thanh niên đồ đen.

“Hả?” Thân thể Du Nguyệt phu nhân run lên, dưới chân bước chân giẫm cầu thang cũng dừng lại.

Nàng nhìn bóng lưng thanh niên đồ đen kia.

Quá quen thuộc!

Bóng lưng quen thuộc này, những năm qua, nàng không biết từng hối hận bao nhiêu lần, bao nhiêu lần nhớ lại, bóng người Đông Bá Tuyết Ưng nàng đã quá quen thuộc.

Hơn nữa bóng lưng này giống năm đó như đúc!

“Là hắn sao?” Du Nguyệt phu nhân có chút không thể tin được đi xuống cầu thang, khẩn trương hướng chỗ đó đi qua. Nàng cảm giác toàn thân đều đang toát mồ hôi, nàng đã nhiều năm chưa khẩn trương thấp thỏm như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.