Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 891: Chương 891: Chặn giết Đông Bá Tuyết Ưng (2)




“Vâng.” Con khỉ lông vàng gật đầu. Ở quê hương, cao thủ trong cấp hộ pháp, hắn cũng là tồn tại khủng bố trong ba hạng đầu, địa vị tương đương với Thanh Quân, Tịch Diệt đại đế trong một vũ trụ này của bọn Đông Bá Tuyết Ưng.

“Cần phải toàn lực ứng phó, cần phải nhanh. Ngươi biết những tài liệu quý giá này đối với chúng ta quan trọng cỡ nào.” Cự hán răng nanh nói, “Vị trí Đông Bá Tuyết Ưng ta sẽ luôn thông báo ngươi, xuất phát đi.”

Con khỉ lông vàng cung kính hành lễ, lập tức đứng dậy rời đi.

...

Trong thời không thông đạo.

Đông Bá Tuyết Ưng đang đi xuyên với tốc độ cao, chung quanh lưu quang tràn đầy màu thời không vặn vẹo.

“Nguyệt Lượng tinh.” Đông Bá Tuyết Ưng có chút chờ mong, “Lần trước đi qua Thái Dương Tinh, không biết Nguyệt Lượng tinh sẽ có đặc thù cỡ nào.”

Tuy có tình báo ghi lại, nhưng đích thân cảm thụ mới rung động càng thêm mãnh liệt.

Nguyệt Lượng tinh và Thái Dương Tinh đều có tính công kích, đều không thích hợp sinh tồn. Nhưng Thái Dương Tinh là cuồng bạo, tính hủy diệt hơn nữa dưới sự cực hạn ngược lại mang theo lực lượng sinh mệnh.

Nguyệt Lượng tinh khác. Tính công kích của Nguyệt Lượng tinh không cuồng bạo như vậy, nhưng càng thêm ‘âm hiểm’, càng xâm nhập, tựa như thân thể có thể chống đỡ được, nhưng bất tri bất giác sẽ bị đông lạnh thành bức tượng, bản tôn thần tâm cũng hoàn toàn đông chết. Ở Thái Dương Tinh... Cảm giác không chống đỡ được thì dừng lại rất đơn giản, ở Nguyệt Lượng tinh, phải kiềm chế chút.

“Hả?”

Đông Bá Tuyết Ưng bỗng cảm giác thời không chung quanh chấn động.

“Đây là cái gì?” Đông Bá Tuyết Ưng kinh ngạc nhìn về phía trước, phía trước đột ngột xuất hiện một quầng sáng vàng chói mắt, Đông Bá Tuyết Ưng cố gắng nhìn kỹ, miễn cưỡng nhìn thấy trong ánh vàng chói mắt có một bóng người mơ hồ, sau đó một cái bóng người kia liền vung bàn tay ra. Ở khoảnh khắc vung bàn tay, ánh sáng bàn tay đó lập tức tăng vọt, ánh sáng thân thể lại ảm đạm xuống.

“Con khỉ?” Đông Bá Tuyết Ưng thấy rõ.

Đây là một con khỉ lông vàng tản ra ánh vàng. Trong mắt con khỉ lông vàng có sự nhân từ, bàn tay to lông xù kia ở lúc đánh ra lại kịch liệt phóng to, hầu như trong nháy mắt đã giống như một mảng lục địa cực lớn! Bàn tay khổng lồ này như vô biên vô hạn, mỗi một sợi lông tơ trên bàn tay lông xù đều như đại thụ che trời, thời không chung quanh hoàn toàn đọng lại, năng lượng lưu động đình trệ.

Sắc mặt Đông Bá Tuyết Ưng đại biến.

Hắn biến sắc, không phải vì đối phương không có sợi dây nhân quả! Dù sao rời khỏi lãnh thổ Huyết Nhận thần đình, Đông Bá Tuyết Ưng cũng có chuẩn bị lọt vào Mẫu Tổ giáo tập kích.

Giờ phút này khiến hắn kinh ngạc sắc mặt đại biến...

Là vì một chưởng này uy thế quá khủng bố, bàn tay lông xù khổng lồ kia bao phủ đến, uy thế mạnh mẽ thậm chí còn hơn xa cảm giác Thanh Quân cho hắn, thậm chí đủ để so sánh cảm giác áp bách Huyết Nhận thần đế, Thời Không đảo chủ, thâm uyên thuỷ tổ các chúa tể này mang đến.

Đương nhiên bởi vì Thanh Quân, Huyết Nhận thần đế, Thời Không đảo chủ… mỗi người lúc gặp mặt Đông Bá Tuyết Ưng đều chưa cố ý phóng thích khí tức, cũng không phải là chiến đấu, cho nên khí tức áp bách tự nhiên không mạnh.

Nhưng——

Một chưởng này chung quy quá mạnh mẽ! Loại cường đại này, khiến Đông Bá Tuyết Ưng kìm lòng không được run rẩy sợ hãi, đây là bản năng sinh mệnh.

Đối mặt một kiếm đó của Bạch quân vương, hắn không sợ hãi.

Nhưng đối mặt một chưởng này, hắn đã sợ.

Bởi vì một chưởng này mang đến cảm giác áp bách vượt xa một kiếm đó, Đông Bá Tuyết Ưng thậm chí có một loại dự cảm, nếu hắn ngạnh kháng mà nói, mặc dù có áo giáp Diệt Cực Huyền Thân hộ thể, hắn cũng sẽ trong nháy mắt bị đập nát bấy, thân tử hồn diệt.

“Đây là thực lực của Mẫu Tổ giáo sao? Phái ra cao thủ đã cường đại như vậy?” Đông Bá Tuyết Ưng rung động. Sư tôn Huyết Nhận thần đế cùng Thời Không đảo chủ bọn họ mỗi người dùng ‘Ngu dốt’ ‘Ngu xuẩn’ để hình dung Mẫu Tổ giáo, nhưng chỉ đến đối phó mình, đã cường đại tới như vậy.

Bàn tay lông xù khổng lồ nhanh chóng bao phủ đến, theo bàn tay tới gần, từng sợi lông tơ của bàn tay khổng lồ đó đã khổng lồ như trụ trời. Bàn tay này hoàn toàn tràn ngập cực hạn cảm ứng của Đông Bá Tuyết Ưng! Đúng vậy, mặc cho hắn cảm ứng như thế nào, bàn tay này cũng đã bao phủ tất cả phạm vi, hắn muốn tránh cũng không được, tránh cũng không thể tránh.

Đông Bá Tuyết Ưng ngẩng đầu nhìn, cảm thụ được loại lực lượng cực kì khủng bố này.

“Lợi hại.” Đông Bá Tuyết Ưng tán thưởng.

Đồng thời trong tay hắn cầm một khối phù bài, đó là phù bài hướng tới Sơ thủy chi địa.

Chỉ một cái ý niệm.

Vù.

Đông Bá Tuyết Ưng hư không biến mất, hoàn toàn biến mất ở trong khoảng thời không này.

...

Nói thì chậm.

Con khỉ lông vàng sau khi xuất hiện liền trực tiếp đánh ra một chưởng, Đông Bá Tuyết Ưng cũng chưa có chút ý niệm chống cự đã lập tức mượn dùng phù bài hướng tới Sơ thủy chi địa, ở trước khi đi hắn còn đưa tin cho sư tôn Huyết Nhận thần đế: “Sư tôn, có kẻ địch tập kích muốn tiêu diệt con, là bộ dáng con khỉ lông vàng, không có sợi dây nhân quả quấn thân, nghi là cao thủ Mẫu Tổ giáo.”

Cùng lúc.

Huyết Nhận thần đình, trong cung điện bí ẩn dưới lòng đất.

Huyết Nhận thần đế đang ở trước Vũ Trụ Đồng Lô hừng hực lửa quan sát tìm hiểu cũng nhận được Đông Bá Tuyết Ưng đưa tin, hắn không khỏi khẽ biến sắc: “Bộ dáng con khỉ lông vàng? Mẫu Tổ giáo?” Hắn cũng thông qua nhân quả lập tức xác định vị trí Đông Bá Tuyết Ưng.

Nhưng ngay sau đó.

Soạt.

Một phân thân đó của Đông Bá Tuyết Ưng hư không biến mất, nhân quả cũng đã biến mất!

“Không còn?” Trong mắt Huyết Nhận thần đế không khỏi có lửa giận, thông qua nhân quả cũng không cảm ứng được. Dưới tình huống bình thường chỉ có một loại khả năng —— đã chết! Đương nhiên ở thế giới Hạ tộc bản tôn Đông Bá Tuyết Ưng còn tồn tại, nhưng phân thân hắn ban đầu cùng một chỗ với con khỉ lông vàng đã hoàn toàn biến mất, ngay cả nhân quả cũng biến mất không cảm ứng được.

Huyết Nhận thần đế tự nhiên sẽ cho rằng, phân thân này của Đông Bá Tuyết Ưng đã bị giết!

Dù sao có thể khiến nhân quả không cảm ứng được còn sống, mặc dù là tầm mắt của Huyết Nhận thần đế, cũng chỉ biết ít ỏi mấy loại khả năng, mỗi một loại đối với chúa tể mà nói đều rất hiếm thấy.

“Thật là đủ càn rỡ.” Trong mắt Huyết Nhận thần đế lóe lên hàn quang, sau đó bỗng dưng biến mất không thấy.

...

“Vù.”

Sau khi kích phát phù bài, Đông Bá tuyết ứng cảm giác tất cả năng lượng vũ trụ chung quanh dịu dàng bảo hộ mình, so với xuyên qua thời không còn thoải mái hơn nhiều, chỉ nháy mắt thời gian đã đến mục tiêu.

Đông Bá Tuyết Ưng nhìn về bốn phương tám hướng.

Chung quanh là một mảng hư không hỗn độn, mà dưới chân Đông Bá Tuyết Ưng lại là một mảng lục địa trong hư không hỗn độn, phạm vi lục địa chỉ mấy chục dặm.

“Mắt của ta, tai của ta...” Đông Bá Tuyết Ưng sửng sốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.