Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 89: Chương 89: Chặt đứt phiền não ti (2)




Đông Bá Tuyết Ưng đi ở trên đường đá phiến trong thành bảo, toàn thân tản ra khí tức lạnh như băng, những người hầu đều không dám tới gần, bọn họ đều cảm giác được lĩnh chủ đại nhân nhà mình tựa như tâm tình không tốt.

Rất nhanh, Đông Bá Tuyết Ưng đã tới ngoài cửa tiểu viện của Khổng Du Nguyệt.

“Ầm.”

Tay đặt trên cửa sân, then cử sân nháy mắt gãy, trực tiếp đẩy cửa mà vào.

“Ai thế?” Thanh âm Khổng Du Nguyệt vẫn ôn hòa tò mò như vậy, chỉ thấy Khổng Du Nguyệt và Khổng Hạo hai người từ trong phòng đi ra, hai người bọn họ đều thấy Đông Bá Tuyết Ưng đứng trong sân.

“Tuyết Ưng ca ca!” Khổng Du Nguyệt vui mừng hô.

Nhưng Đông Bá Tuyết Ưng đứng ở nơi đó, khí tức chung quanh như đọng lại, một luồng cảm giác áp lực tràn ngập ra, khiến Khổng Du Nguyệt và Khổng Hạo đều run lên.

“Thật không ngờ Khổng Du Nguyệt ngươi là người như vậy.” Thanh âm Đông Bá Tuyết Ưng có chút khàn khàn, “Ta quả thực không hiểu tình thú, là một tên điên võ chỉ biết luyện thương.”

Khổng Hạo trừng to mắt.

Trong lòng Khổng Du Nguyệt cũng chợt lạnh.

Hắn làm sao biết?

Nhưng ‘Không hiểu tình thú’ ‘điên võ’ cái này cũng nói rõ Đông Bá Tuyết Ưng đã biết chuyện bọn họ lúc trước nói, che dấu nữa cũng vô dụng.

“Tuyết Ưng ca ca, xin lỗi, đây đều là phụ thân ép ta, ép ta làm như vậy.” Khổng Du Nguyệt vội nói, “Ta cũng không muốn.”

Đông Bá Tuyết Ưng chỉ nhìn nàng, lạnh như băng nhìn nàng.

Lúc trước thiên nhân hợp nhất, hắn nhớ rõ Khổng Du Nguyệt lúc trước nói chuyện vẻ mặt, khinh thường khi nói hắn là tên điên võ... Loại vẻ mặt đó, ở lúc thật sự ở chung với hắn cho tới bây giờ chưa từng lộ ra, nhưng ở dưới thiên nhân hợp nhất một lần này hắn đã thấy, giờ phút này nàng lại ngụy trang hắn sao có thể tin.

Bị Đông Bá Tuyết Ưng nhìn chằm chằm, Khổng Du Nguyệt cảm thấy áp bách vô hình, khiến nàng hoảng hốt, khiến tâm tình tuyệt đối bình tĩnh của nàng trong quá cũng đều bắt đầu chấn động, nàng rất thông minh hiểu lòng người, cho nên bất cứ lúc nào cũng biết nên ứng đối như thế nào. Nhưng giờ phút này nàng bị Đông Bá Tuyết Ưng nhìn chằm chằm tới mức hoảng hốt khẩn trương.

Nàng không biết, đây thật ra là một loại áp bách của lực lượng tâm linh!

Sau khi thiên nhân hợp nhất lực lượng tâm linh của Đông Bá Tuyết Ưng cường đại cỡ nào, bị ánh mắt hắn nhìn chằm chằm, sự áp bách này không thua gì trên vạn người đồng thời nhìn chằm chằm một người!

“Ta đi, hiện tại sẽ đi.”

Khổng Du Nguyệt không giải thích nữa, quay đầu liền đi vào phòng thu dọn.

Đông Bá Tuyết Ưng đứng ở trong sân, yên lặng đứng, một lát sau nhìn thấy Khổng Du Nguyệt và Khổng Hạo đều tự mang theo một cái rương, nhanh chóng đi ra khỏi sân.

...

“Du Nguyệt tiểu thư.”

Các binh sĩ chỗ cửa thành còn rất khách khí chào hỏi.

Khổng Du Nguyệt chỉ miễn cưỡng cười cười, mang theo đệ đệ liền ra khỏi thành bảo, đi về phía pháp sư lâu.

“Hắn sao lại phát hiện, thế mà phát hiện chuyện ta nói cùng đệ đệ?” Khổng Du Nguyệt quay đầu nhìn Tuyết Thạch thành bảo này, nàng biết chỉ sợ về sau rất khó vào thành bảo này nữa, “Còn chưa thể thật sự khiến Tư Trần khăng khăng một mực, hiện tại đã ngăn cách với Đông Bá Tuyết Ưng không đáng giá. Đợi thêm một đoạn thời gian, chờ Tư Trần bên này thỏa đáng thì càng tốt.”

“Thôi thôi, đã xảy ra, hối hận cũng vô dụng.”

“Hừ, một tên điên vì võ có cái gì đáng kiêu ngạo.”

“Cũng chỉ ở Nghi Thủy thành địa phương nhỏ này có chút tiếng tăm mà thôi, ở trước mặt Tư gia hắn lại tính là gì? Nhưng cũng không tệ, cũng coi như từ chỗ hắn chiếm được pháp trượng cùng một cái áo bào pháp sư.” Khổng Du Nguyệt thầm nghĩ.

...

(Đọc truyện nhanh hơn tại https://phongnguyetlau.com/ )

“Thế mà là người như thế, Đông Bá Tuyết Ưng ta nhìn người quả thực rất bình thường.” Đông Bá Tuyết Ưng nhảy vọt đến nóc nhà lầu chính thành bảo, ngồi ở nóc nhà quan sát Tuyết Ưng lĩnh rộng lớn, “Tiếp xúc người vẫn quá ít, thế mà bị lừa gạt như vậy.”

“Thôi, cũng là một loại lịch luyện.”

Đông Bá Tuyết Ưng vốn là thương pháp đại sư, hơn nữa hắn sở dĩ có thể thiên nhân hợp nhất, cũng là sau khi cảnh giới thương pháp đủ cao thần mà minh chi, dần dần tìm hiểu thiên địa.

Tâm tính hắn, cũng sắc bén như trường thương.

Dao sắc chặt đay rối!

Nữ nhân này đã mang lòng lừa gạt, vậy đem nàng đuổi khỏi Tuyết Thạch thành bảo, không có gì dây dưa khúc mắc nữa.

“Nàng là nàng, ta là ta. Có lẽ như phụ thân mẫu thân... Ở trong sinh tử sinh ra tình yêu, có thể thật sự gửi gắm sinh tử cho nhau, mới càng thêm thích hợp ta?” Đông Bá Tuyết Ưng bỗng cười, ngửa đầu uống rượu, tâm linh tôi luyện đến loại cảnh giới này của hắn, một phần tình cảm bình thường vốn chưa thật sự xâm nhập xương tủy nói chặt đứt cũng sẽ chặt đứt.

“Ừm, ta đã thiên nhân hợp nhất, một loại phương thức nào bước vào Siêu Phàm càng thêm thích hợp ta đây?” Đông Bá Tuyết Ưng bắt đầu suy tư con đường tương lai bước vào Siêu Phàm, sinh mệnh Siêu Phàm mới là điều hắn theo đuổi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.