Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 273: Chương 273: Chịu tải, bao dung




‘Đại địa ảo diệu’ của Đông Bá Tuyết Ưng hiển nhiên đã bước vào Vạn Vật cảnh tầng thứ nhất.

Bất cứ một loại vạn vật ảo diệu nào cũng phi thường mênh mông, có thể từ góc độ khác nhau đi tìm hiểu.

Có người tìm hiểu ‘không gian ảo diệu’, cảm ngộ trước hết là bộ phận thuấn di, như Bộc Dương Ba! Có người cảm ngộ trước hết là bộ phận ‘âm ảnh không gian’, như Dư Phong! Có người cảm ngộ là bộ phận ‘Không gian nhận’, như Trương Bằng!

Đạo lý tương tự.

‘Đại địa ảo diệu’ nhập môn, cũng chia rất nhiều phương hướng.

Đông Bá Tuyết Ưng ngộ ra trước hết chính là ‘Bao dung chịu tải’ trong ‘Đại địa ảo diệu’! Chịu tải tất cả, bao dung tất cả.

******

Ngồi xuống đỉnh núi tuyết một lần là nửa tháng, trên người chất đầy tuyết đọng, cũng đã hóa thành một người tuyết, hiển nhiên lần đầu cảm ngộ hắn hoàn toàn đắm chìm ở trong loại tuyệt vời này. Địa hỏa thủy phong bốn cái xác minh lẫn nhau, cũng khiến Đông Bá Tuyết Ưng cảm ngộ càng nhanh thêm.

“Ầm!” Tuyết đọng đột nhiên nổ tung, hướng bốn phía bay ra.

Đông Bá Tuyết Ưng đứng ở nơi đó.

“Thật không ngờ ta thế mà liền mạch lưu loát đem đại địa ảo diệu tăng lên tới Vạn Vật cảnh tầng thứ hai.” Bản thân Đông Bá Tuyết Ưng cũng có chút giật mình, hỏa ảo diệu của mình đạt tới từ tầng thứ nhất đến tầng thứ hai tiêu phí đại khái bảy năm. Mà thủy ảo diệu thì chỉ một hai năm, phong ảo diệu còn nhanh hơn chút! Mà lần này đại địa ảo diệu thế mà còn nhanh hơn!

Chủ yếu là bốn loại ảo diệu này dung hợp lẫn nhau đều rất nhẹ nhàng.

Chọn đúng con đường, tự nhiên hiệu suất cực cao.

Lúc trước cảm giác cứng quá dễ gãy, ngộ ra ‘Thủy’ ảo diệu. Thủy hỏa kết hợp cũng là chuyện nước chảy thành sông.

Cảm thấy thiếu linh động biến ảo, ngộ ra ‘Phong’ ảo diệu. Bởi vì chính là đang thiếu sốt ruột, dung nhập cũng dễ dàng.

Mà lần này ngộ ra ‘Đại địa ảo diệu’ chính là bao dung chịu tải, nó vốn có thể chịu tải vạn vật bao dung vạn vật! Tự nhiên cũng có thể bao dung thủy hỏa phong! Ở cùng lúc xác minh lẫn nhau, tiến bộ cũng cực nhanh, thậm chí đã bắt đầu dần dần dung hợp.

Một mặt khác... Cũng là sau khi bước vào Thánh Cấp, linh hồn càng thêm cường đại, hiệu suất tìm hiểu tự nhiên càng cao!

“Cũng không biết, nó sẽ ảnh hưởng ‘Cực điểm xuyên thấu chân ý sơ hình’ cân bằng hay không.” Đông Bá Tuyết Ưng nhíu mày thầm nghĩ, đây là một điểm hắn lo lắng nhất.

Tuy trong lòng cảm thấy hẳn là không có vấn đề.

Nhưng không thật sự xác định, vẫn nói không rõ.

Ảo diệu dung hợp... không phải càng nhiều càng tốt, như thủy hỏa phong ba cái hình thành ‘Cực điểm xuyên thấu’ cực khó được. Nếu thêm một loại ảo diệu, vẽ rắn thêm chân, thậm chí có thể phá hủy loại cân bằng này, hủy diệt loại chân ý sơ hình này! Tuy trên lý luận ‘Cực điểm’ chính là khởi đầu của tất cả, kết thúc của tất cả, chỉ cần dung hợp tốt hẳn là sẽ cân bằng.

Nhưng đây chỉ là lý luận!

Biết lý luận, không có nghĩa là sẽ làm được. Mỗi người đều biết ‘thời không’, nhưng lại có mấy ai có thể nắm giữ thời không?

“Thử chút đi.”

Đông Bá Tuyết Ưng tiếp tục đi, đi xuống khỏi ngọn núi tuyết này, hành tẩu ở trên đại địa.

Đi lại các nơi, đi ngang qua từng cái thôn xóm, nhìn cuộc sống của mọi người ở từng cái thành trì.

Mình đi ở giữa bọn họ, lại giống như độc lập bên ngoài.

Loại cảm giác cô độc này...

Đông Bá Tuyết Ưng lại cảm thấy trong lòng thản nhiên vui sướng. Ở trong hồ sơ Bán Thần lật xem từng thấy một đoạn lời như vậy: “Linh hồn con người chỉ có ở lúc cô độc một chỗ, mới phát ra ánh sáng trí tuệ! Nếu là trà trộn đám người bảo sao hay vậy, linh hồn cũng sẽ bao phủ lên một tầng bụi bậm, trí tuệ bị che phủ. Cô độc... Sẽ làm linh hồn dần dần trong sáng. Dần dần trong suốt tựa như lưu ly, tự nhiên sinh ra trí tuệ.”

Đông Bá Tuyết Ưng giờ phút này càng thêm tán đồng câu này.

Mình thời kì thiếu niên một lòng luyện thương, tuy ở Tuyết Thạch thành bảo lại căn bản mặc kệ mọi tục sự, một lòng luyện thương tựa như nhập ma, thương pháp tiến bộ lại cực nhanh. Sau ở trong phòng trúc một mình một người tu hành, càng là ngay cả người hầu cũng không cần.

Cũng chỉ lúc tiến vào Hạ Đô thành, được chọn vào Xích Vân sơn thế giới, mình bị Tư Không Dương quan chủ, Cung Ngu sư phụ bọn họ ảnh hưởng thậm chí quát mắng! Một đoạn thời gian đó mình quả thực từng do dự bàng hoàng, nhiều phen hỏi nội tâm mình, thậm chí lật xem vô số hồ sơ... Cuối cùng kiên định nội tâm, không quan tâm bọn Tư Không Dương quan chủ răn dạy, một lòng bước đi con đường của mình.

Đường, tuy cô độc, nhưng mình vui vẻ chịu đựng. Nhưng hiển nhiên sau khi theo mình bỏ vào toàn thân tâm, không chịu bất luận kẻ nào quấy nhiễu, tiến bộ cũng nhanh hơn, cho đến ở trên đường lên núi chiến một trận nắm giữ ‘Cực điểm xuyên thấu chân ý sơ hình’ .

Mà sau khi về quê hương...

Hành tẩu khắp nơi, quan sát cuộc sống vô số phàm nhân, đây mới là thật sự cô độc một chỗ! Bước vào Thánh Cấp linh hồn càng thêm trong suốt, rốt cuộc cũng tìm được một loại ảo diệu mình vẫn luôn thiếu—— đại địa ảo diệu!

Loại ảo diệu chịu tải vạn vật bao dung vạn vật này chính là điều mình cần!

“Kẹt... Kẹt....” Đứng ở cạnh một dãy núi bắc bộ An Dương hành tỉnh, bên cạnh thi thể một đám cướp ngã xuống, mà một ít nhân viên thương đội còn sót lại kinh hồn chưa định.

“Cảm ơn đại nhân cứu tính mạng chúng ta.”

“Cảm ơn đại nhân.”

Các nhân viên còn sót lại của thương đội, có người già, có người trẻ tuổi, thậm chí còn có trẻ con. Dù sao loại đi đường khoảng cách dài này, cũng sẽ có một số gia đình theo thương đội cùng nhau hành động tương đối an toàn hơn.

“Binh khí của đám cướp này các ngươi mang theo, nhanh chóng đến thành trì phía trước đi.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, thân thể chợt lóe liền tiến vào trong núi lớn bên cạnh, hắn mặt ngoài triển lộ ra thực lực chỉ là tiêu chuẩn một Ngân Nguyệt kỵ sĩ. Làm sinh mệnh Siêu Phàm lúc tìm tung tích ác ma cũng phải cẩn thận, bởi ác ma cũng đang tìm bọn họ.

Đỉnh núi.

Đứng trên đỉnh núi, Đông Bá Tuyết Ưng quan sát một thương đội còn sót lại đó rời đi, âm thầm lắc đầu: “Nạn cướp khắp nơi, bình dân sinh sống gian nan, biết rõ làm như vậy mới có lợi đối với toàn bộ Hạ tộc, nhưng vẫn rất khó chịu.”

Xem vô số hồ sơ là hiểu.

Hạ tộc có thể sinh tồn ở thế giới phàm nhân này, cũng là đã trải qua đau khổ. Cho nên Hạ tộc phải để bình dân số lượng nhiều nhất sinh sống gian nan, còn có nạn cướp... Ở dưới các loại uy hiếp, mới có thể khiến bình dân sẽ không yên với hiện trạng, để một số bình dân đi tòng quân, đi học tập đấu khí, thậm chí đi cố gắng trở thành pháp sư, làm bọn họ ở trong lượng lớn sinh tử tôi luyện càng thêm cường đại.

Nếu khắp nơi an nhàn hòa bình, lựa chọn con đường sinh tử tôi luyện sợ sẽ đã ít lại càng ít. Siêu Phàm Hạ tộc sinh ra cũng sẽ kịch liệt giảm bớt, Hạ tộc cũng sẽ một thế hệ đại suy nhược, cho đến cuối cùng mất đi địa vị thống trị thế giới phàm nhân, thậm chí bị diệt tộc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.