Đồng Tam vừa mới bắt đầu còn cảm thấy kinh ngạc bất an nghi hoặc, nhưng sau một canh giờ, hắn cũng dần dần tỉnh táo lại, nhưng qua hai canh giờ nữa, hắn bắt đầu có chút bất đắc dĩ.
“Sao vẫn còn luyện?”
“Lần này rốt cuộc muốn luyện tới khi nào?” Đồng Tam buồn bực khó hiểu nhìn Đông Bá Tuyết Ưng.
Phải biết rằng pháp môn đấu khí không phải luyện càng nhiều thì càng tốt, ở trước khi thành kỵ sĩ, bình thường một bữa luyện tập hai ba lần là đủ rồi, thân thể không thể hấp thu nữa. Mà sau khi thành kỵ sĩ... Đấu khí trưởng thành cũng rất chậm, mỗi ngày hấp thu đều có cực hạn, cho nên số lần luyện tập cũng rất có hạn. Giống Đông Bá Tuyết Ưng luyện một lần đã vượt qua hai canh giờ, thế này rất không bình thường.
“Oành đùng đùng ~~~” Đông Bá Tuyết Ưng cảm giác được đấu khí mỗi một chỗ trong toàn thân đều đang sục sôi, rốt cuộc lực lượng trong thiên địa không thể nào hấp thu nữa.
“Không ngờ ta không đột phá thì thôi, vừa đột phá đã là địa giai kỵ sĩ.” Đông Bá Tuyết Ưng thầm nhủ, “Đương nhiên đấu khí của ta là địa giai kỵ sĩ, thực lực của ta lại vượt xa phạm trù địa giai kỵ sĩ.”
Dựa theo quỹ tích bình thường.
Trong cơ thể nảy sinh ra luồng đấu khí đầu tiên, thì tính là nhân giai kỵ sĩ.
Sau đó đấu khí tẩm bổ cơ bắp gân cốt, khiến những chỗ được tẩm bổ đó cũng dần dần sinh ra đấu khí, nơi sinh ra đấu khí càng ngày càng nhiều, khi trải rộng gân cốt cơ nhục toàn thân, sẽ là địa giai kỵ sĩ!
Toàn thân phủ kín đấu khí, đấu khí ngưng tụ cuối cùng ở bụng mở ra nguồn suối đấu khí—— đan điền khí hải! Đây là Thiên giai kỵ sĩ.
Sau khi ‘đấu khí’ trong đan điền khí hải ngưng tụ thành trạng thái dịch, đó là ‘kỵ sĩ cấp Lưu Tinh’, đấu khí sau khi trạng thái dịch sẽ xảy ra chất biến, không cương mãnh giống quá khứ nữa, mà là có thể cương, có thể nhu, đấu khí đủ cả cương nhu thậm chí có thể ở ngoài thân hình thành một tầng đấu khí bảo vệ cứng cỏi, đây cũng là nguyên nhân các kỵ sĩ cấp Lưu Tinh có thể không thèm để ý vô số mũi tên, tầng đấu khí bảo hộ này tính phòng ngự còn rất cao, đồng thời đấu khí trạng thái dịch có thể tưới nhuần thân thể, cường hóa thân thể mức độ sâu hơn.
Ở lúc đấu khí trạng thái dịch lại ngưng tụ, hình thành trạng thái hư đan, đấu khí càng thêm thần kỳ, cũng càng thêm cường đại, thậm chí nó bởi vì cực nhu, cũng có thể đủ thẩm thấu vào tạng phủ khí quan non mềm, tiến hành thay đổi mức độ sâu hơn đối với thân thể. Đây cũng là kỵ sĩ cấp Ngân Nguyệt.
Mà Xưng Hào kỵ sĩ?
Thì phải đạt tới cảnh giới thiên nhân hợp nhất, đến lúc đó mượn dùng lực lượng thiên địa mới có thể bước vào cấp Xưng Hào! Cấp Xưng Hào là hoàn toàn bao trùm ở trên cấp Ngân Nguyệt, chênh lệch cực kỳ kinh người, một chiêu có thể diệt sát cấp Ngân Nguyệt! ‘Cấp Xưng Hào’ đại biểu cực hạn phàm nhân, một số cực biến thái, thậm chí có thể giao thủ với sinh mệnh Siêu Phàm mà giữ được mạng.
Bọn họ cách Siêu Phàm chỉ thiếu một bước cuối cùng mà thôi.
“Cơ nhục gân cốt của cơ thể ta đều rất hoàn mỹ, cho nên không cần chậm rãi tưới nhuần nữa, có thể lập tức tăng lên tới địa giai kỵ sĩ.” Đông Bá Tuyết Ưng thầm nhủ, “Một bước tiếp theo chính là mở nguồn suối đấu khí, cái này cần chậm rãi tích lũy, tích lũy đủ nhiều đấu khí.”
“Tuyết Ưng, Tuyết Ưng.” Nhìn thấy Đông Bá Tuyết Ưng dừng lại, Đồng Tam vội mở miệng hô.
“Ha ha, Đồng thúc, theo con.” Đông Bá Tuyết Ưng vui vẻ cười nói, nói xong liền rời nhà ăn, trực tiếp nhảy xuống lầu chính, Đồng Tam cũng vội vàng nhảy ra theo.
Rất nhanh.
Hai người tới luyện võ trường, trong luyện võ trường giờ phút này không có bất cứ người hầu nào.
“Tuyết Ưng, đến luyện võ trường làm chi?” Đồng Tam có chút buồn bực.
“Đừng vội mà Đồng thúc.” Đông Bá Tuyết Ưng nói xong đi đến một bên cầm lấy một cây trường thương mình thường dùng, thương nặng khoảng năm mươi cân, xem như một cây trường thương tốt nhất của toàn bộ Tuyết Thạch thành bảo.
Đông Bá Tuyết Ưng cầm trường thương, nhìn chằm chằm hình nộm luyện kim trước mắt.
Ở bên, Đồng Tam cũng nín thở nhìn. Hắn biết đứa cháu này của hắn là muốn triển lộ thực lực, hắn muốn xem, thực lực Tuyết Ưng hiện nay thi triển thương pháp có thể đạt tới trình độ nào.
“Soạt.”
Trường thương động, hóa thành ảo ảnh.
Thương ảnh rơi ở trên hình nộm luyện kim, hình nộm luyện kim phát ra một chuỗi tiếng phốc phốc phốc.
Trong nháy mắt ngắn ngủn, Đông Bá Tuyết Ưng liền thu thương.
“Thật nhanh, Tuyết Ưng, thương pháp con con nhanh ta cũng không thể cản nổi.” Đồng Tam vì tốc độ thương pháp của Đông Bá Tuyết Ưng mà rung động, lập tức hắn nhìn về phía hình nộm luyện kim kia, mắt trừng càng to thêm, trên thân hình nộm luyện kim xuất hiện một đám lỗ thủng rậm rạp, lượng lớn lỗ thủng lại hợp thành ba chữ —— ‘Lợi hại chứ’ !
“Con có thể đâm ra lỗ thủng ở trên người nó?” Đồng Tam trừng mắt.
Hình nộm luyện kim này, cấp Tinh Thần trở xuống căn bản không thể tổn thương nó chút nào!
“Cho thúc xem lợi hại hơn!” Đông Bá Tuyết Ưng bỗng bạo phát lực lượng tiềm tàng trong cơ thể, chung quanh thân thể hắn thậm chí cũng mơ hồ có dòng khí màu đỏ xuất hiện, một luồng khí tức cuồng mãnh lao vụt lên trời, khiến Đồng Tam cũng cảm thấy kinh sợ. Chỉ thấy Đông Bá Tuyết Ưng vung trường thương trong tay, trường thương trong tay vụt ở trên hình nộm luyện kim, cán trường thương cũng gấp khúc ra độ cong rất khoa trương, phành ~~~ tiếng nổ nhất, hình nộm luyện kim chấn động xuất hiện vết nứt ~~ phành ~~ tiếng nổ thứ hai, thân thể hình nộm luyện kim trực tiếp vỡ nát bắn vụt ra bốn phía xa xa, chỉ có nửa người dưới cố định trên mặt đất còn ở đó.
“Phành!” Tiếng nổ thứ ba, trường thương vụt ở trên căn cơ của hình nộm luyện kim.
Rắc!
Trường thương gãy, nửa thân dưới của hình nộm luyện kim cũng vỡ thành mảnh nhỏ.
Đông Bá Tuyết Ưng nhìn trường thương trong tay đã gãy chỉ còn lại có nửa đoạn ngẩn người, một cây trường thương này hắn dùng đã lâu, không ngờ thế mà không chịu nổi lực đạo bị gãy rồi.
“Ca ca, đệ đã về rồi!” Thanh âm thanh thúy của đệ đệ Thanh Thạch thật xa đã truyền đến.
Đông Bá Tuyết Ưng ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, trời cũng đã tối.
“Đồng thúc, Thanh Thạch cùng Tông thúc cũng đã trở lại, đi ăn cơm chiều trước đi, ăn xong cơm chiều, con đem tất cả đều nói cho thúc với Tông thúc.” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói. Nếu là người khác gặp phải loại chuyện này chỉ sợ còn không hiểu ra sao, may mắn mình đọc rất nhiều sách, vừa vặn trong đó có một quyển sách từng ghi lại phi thường giản lược.
“Được rồi.” Sư nhân Đồng Tam chỉ có thể nhịn xuống lòng hiếu kỳ, dù sao ăn xong cơm chiều sẽ biết, chút kiên nhẫn đó hắn vẫn có.
“Ca ca, đệ đã về rồi!”
Thanh Thạch và Tông Lăng cưỡi một con Phi Sương Mã Câu mang theo một đám kỵ binh diễu võ dương oai trở lại. Nghi Thủy thành dù sao cũng là thành cấp huyện quy cách thấp nhất của toàn bộ đế quốc, ở cảnh nội toàn bộ Nghi Thủy thành, Tuyết Ưng lĩnh Đông Bá gia tộc cũng là một trong mười gia tộc đứng đầu, cho nên Thanh Thạch mỗi lần đi Nghi Thủy thành chơi, vẫn gióng trống khua chiêng rất khí phách.
Đệ đệ mỗi một ngày có thể sống vui vẻ, cũng là điều Đông Bá Tuyết Ưng vui nhìn thấy.