Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 1316: Chương 1316: Cửu Vân đế quân tứ phúc (1)




Vũ trụ quê hương.

Thư phòng.

Đông Bá Tuyết Ưng đồ đen ngồi trước bàn sách, bắt đầu viết từng môn điển tịch, đều là điển tịch chỉ thẳng ‘Hư Không Thần’. Lấy cảnh giới hắn viết những điển tịch cơ sở này vẫn rất nhẹ nhàng, chỉ là hắn am hiểu chỉ mấy phương diện đó, cho nên điển tịch vẫn tương đối không trọn vẹn.

“Tuyết Ưng.” Dư Tĩnh Thu đi đến.

“Tĩnh Thu.” Đông Bá Tuyết Ưng buông bút trong tay.

“Lúc trước chàng công khai đối ngoại nói, đạt tới cấp độ Hư Không Thần, sẽ đưa bọn họ đi Thái Hư thiên cung. Chẳng lẽ Ngọc Nhi, Thanh Dao còn có các đồ đệ của chàng, chàng đều tính để bọn họ đạt tới Hư Không Thần mới đưa qua?” Dư Tĩnh Thu hỏi.

Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu: “Ừm, thật ra hỗn độn hư không năm đại thánh giới, cho dù là trong thánh địa cũng không an toàn như nàng nghĩ.”

Hắn nhịn không được nghĩ đến sư phụ Cổ Kỳ, đó chính là Vũ Trụ Thần, còn là Vu Tổ hỗ trợ bảo vệ...

Thánh Chủ không tiếc trả giá vẫn giết được sư phụ, hơn nữa căn cứ mình hiểu biết, Thánh Chủ chỉ vì trút giận đã làm đến một bước này, hiển nhiên đã càng ngày càng không kiên nhẫn, nói không chừng khi nào đó sẽ lại phát động chiến tranh! Chiến tranh một khi bắt đầu, thánh giới tan vỡ, Vũ Trụ Thần ngã xuống cũng là thông thường, cho nên Đông Bá Tuyết Ưng cũng không vội đem bọn tiểu bối đưa qua.

“Hơn nữa, ở vũ trụ quê hương, điển tịch khuyết thiếu, tôi luyện cũng ít, có thể tỷ thí cùng cấp độ với bọn họ cũng ít.” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói, “Tuy nói hoàn cảnh tu luyện so với trong thánh địa kém rất nhiều, nhưng đây ngược lại là cơ hội rèn luyện bản thân.”

Ở trong hoàn cảnh kém rèn luyện.

Rèn luyện đủ lâu, tương lai tiền đồ có lẽ cao hơn. Đương nhiên còn có một loại khả năng khác chính là mài giũa quá lâu, bản thân mất đi duệ ý tiến thủ. Vũ trụ quê hương rất nhiều Chân Thần siêu thoát chính là như thế, đều đã mất đi lòng tin. Cho dù nay biết được Thái Hư thiên cung, tâm tính cũng rất khó hoàn toàn chuyển đổi lại.

Nhưng Đông Bá Tuyết Ưng sẽ luôn dẫn đường con cái đồ đệ mình, để bọn họ hiểu, điều kiện tu hành trong Thái Hư thiên cung tốt hơn nhiều, khiến bọn họ vĩnh viễn bảo trì ý chí chiến đấu.

“Bảo bọn họ ở vũ trụ quê hương tu hành cho tốt, đợi đến lúc một kỷ nguyên này sắp chấm dứt, ta sẽ đưa toàn bộ bọn họ rời khỏi.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.

“Nghe chàng.” Dư Tĩnh Thu sau khi biết được tính toán của Đông Bá Tuyết Ưng, cũng tự nhiên đồng ý.

...

Nay làm Hỗn Độn cảnh, một hóa thân ‘Đông Bá Tuyết Ưng đồ đen’ tự nhiên có thể ở vũ trụ quê hương lâu dài, mà bản tôn thì ở trong Thái Hư thiên cung tu hành.

Hắn ngẫu nhiên cũng sẽ xuất quan, gặp mặt sư tôn Huyết Nhận Thần Đế, Nguyên Sơ chủ nhân, cũng sẽ chỉ điểm đồ đệ Hình Hỏa Tuân Nhất.

Huyết Nhận Thần Đế đến Thái Hư thiên cung, ở Vạn Tượng điện lật xem lượng lớn điển tịch, ba ức năm sau liền bước vào Hợp Nhất cảnh, vừa bước vào đã là thực lực Tinh Thần tháp tầng ba, nhưng đợi trăm ức năm thời gian dài đằng đẵng trôi qua, Huyết Nhận Thần Đế vẫn là Tinh Thần tháp tầng bốn đỉnh phong, cách ‘thực lực tầng năm’ vẫn kém một đường! Chủ yếu hắn lúc tu hành kiêm tu vu tu nhất mạch, thậm chí thiên phú của hắn ở trên vu tu là cao hơn so với quy tắc ảo diệu nhất mạch chút.

Kỳ hạn trăm ức năm vừa đến, không thể lưu lại ở trong Thái Hư thiên cung, phải rời khỏi Thái Hư thiên cung đi đảm đương ngoại điện trưởng lão, về phần Nguyên Sơ chủ nhân? Vẫn chỉ là Sơ Sinh cảnh. Tuy trăm ức năm tháng qua, ‘Bàng Y’ ‘Thanh Quân’ ‘Luyện Ngục quân chủ’ ba vị bọn họ đều trước sau bước vào cấp độ Hư Không Thần, được Đông Bá Tuyết Ưng đưa tới, nhưng mỗi người đều tạm thời kẹt ở Sơ Sinh cảnh, quy tắc ảo diệu nhất mạch đột phá vốn đã rất khó.

Huyết Nhận Thần Đế đứng giữa không trung, xa xa nhìn thoáng qua Thái Hư thiên cung này, cũng nhìn động phủ Đông Bá Tuyết Ưng xa xa. Hắn không đi cáo biệt, làm sư phụ hắn cũng có ngạo khí của hắn, hiển nhiên trong trăm ức năm chưa bước vào Tinh Thần tháp tầng năm, Huyết Nhận Thần Đế vẫn có chút không cam lòng.

“Ta sẽ trở về.” Huyết Nhận Thần Đế quay đầu bay về phía Hỗn Độn thần điện, hắn sẽ được phân công đi đóng quân ở một tòa Hỗn Độn thành.

Đông Bá Tuyết Ưng đứng ở trong đình viện động phủ của mình, một mình ở đó uống rượu. Tuy không đi đưa tiễn, nhưng hắn cảm ứng được sư phụ đã đi Hỗn Độn thần điện.

“Quy tắc ảo diệu nhất mạch đột phá quá khó.” Đông Bá Tuyết Ưng thầm nhủ.

Quy tắc ảo diệu nhất mạch vừa thành Hợp Nhất cảnh, bình thường đều là bước khởi đầu Tinh Thần tháp tầng ba! Thậm chí ngay cả thành ‘Hư Không Thần’ độ khó cũng rất cao, như rất nhiều kim y đệ tử đều kẹt ở bình cảnh rất lâu.

Cho nên Bàng Y, Thanh Quân, Luyện Ngục quân chủ đều thành Hư Không Thần, một là bọn họ thời gian tu hành đủ lâu, hai cũng là bọn họ cũng đều xem như ngộ tính rất cao, nhưng muốn đạt tới Hợp Nhất cảnh hiển nhiên không dễ như vậy. Toàn bộ vũ trụ quê hương nay thời đại này... Trừ Đông Bá Tuyết Ưng, cũng chỉ Huyết Nhận Thần Đế bước vào Hợp Nhất cảnh.

“Sư phụ, tựa như càng thêm sở trường vu tu.” Đông Bá Tuyết Ưng lắc đầu, lập tức đứng dậy cất bước lại tiến vào tĩnh thất tiếp tục tu hành.

Vũ trụ quê hương bọn họ.

Trong lịch sử xuất hiện hai thời đại chói mắt, một cái thời đại Kiếm Chủ, một cái là một thời đại này của mình. Đều tính là rất chói mắt! Nhưng tương đối mà nói, thời đại này của mình vẫn yếu chút, mình yếu hơn Kiếm Chủ nhiều, sư phụ Huyết Nhận Thần Đế cũng yếu hơn Ma Tổ nhiều. Ma Tổ đó là ở vũ trụ quê hương đã thành Hợp Nhất cảnh, sau khi đến Thái Hư thiên cung cũng là quét ngang Hợp Nhất cảnh, sau lại thành Hỗn Độn cảnh.

So sánh, sư phụ Huyết Nhận Thần Đế quả thực ngộ tính yếu hơn Ma Tổ chút. Mà mình, còn có thể tìm chút lý do năm tháng tu hành ngắn! Nhưng ngẫm xem Kiếm Chủ, ở vũ trụ quê hương đã có thể tu hành đến Hỗn Độn cảnh, đến Thái Hư thiên cung cũng không có bất cứ tôi luyện suy sụp gì đã thành Vũ Trụ Thần!

Mặc dù là tuyệt thế yêu nghiệt Hợp Nhất cảnh tầng bảy, nhìn ‘Kiếm Chủ’, cũng cảm thấy chênh lệch khổng lồ.

******

Lần này bế quan tu hành, tuy giữa đường ngẫu nhiên đi ra, thậm chí đi Vạn Tượng điện lật xem điển tịch, nhưng thời gian tu hành vẫn là một lần tu hành dài nhất từ trước tới nay, duy trì hơn ba trăm ức năm.

Trong tĩnh thất.

Đông Bá Tuyết Ưng áo trắng khoanh chân ngồi ở nơi đó, toàn thân không dính một hạt bụi. Thân thể hắn dần dần trở nên trong suốt, càng ngày càng trong suốt, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Sau một lúc lâu, trên bồ đoàn tơ bạc lại xuất hiện Đông Bá Tuyết Ưng áo trắng bán trong suốt, dần dần càng ngày càng ngưng thực, cho đến khôi phục bình thường.

“Pháp môn bốn bức vẽ của Cửu Vân đế quân cũng quá khó.” Đông Bá Tuyết Ưng mở mắt ra, nhíu mày lắc đầu.

Cửu Vân đế quân để lại bốn bức vẽ, ba bức vẽ đầu là hoàn chỉnh, bức thứ tư là tàn đồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.