Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 18: Chương 18: Đánh lén 1




Hai người bọn Đông Bá Tuyết Ưng tiếp tục cẩn thận tìm kiếm, tuy ngẫu nhiên cũng chạm phải ma thú, nhưng thực lực Đông Bá Tuyết Ưng bùng nổ có thể duy trì ngắn ngủi kỵ sĩ cấp Ngân Nguyệt, thương pháp lại lợi hại như thế, cho nên đều có thể đủ ngăn cản. Dù sao ở phạm vi ngoại vi bình thường rất ít có ma thú vượt qua tam giai xuất hiện.

“Hô hô hô ~~~ “

Trong núi rừng âm u, tuyết đọng vạn năm không tan, khí lạnh tràn ngập.

Đông Bá Tuyết Ưng, Tông Lăng lặng yên hành tẩu chung quanh điều tra, tìm kiếm tung tích Loan Đao minh.

“Hả?” Đông Bá Tuyết Ưng tai giật giật, vội thấp giọng nói, “Tông thúc, chúng ta đi bên kia nhìn một cái.” Nói xong chỉ về phía một chỗ cao xa xa.

“Đã phát hiện cái gì?” Tông Lăng và Đông Bá Tuyết Ưng cùng nhau lặng yên đi qua, đồng thời hỏi.

“Nhìn sẽ biết.”

Đông Bá Tuyết Ưng thật cẩn thận trèo lên cao.

Tông Lăng cũng trèo lên cao, hai người thò đầu, hướng xa xa phía trước nhìn lại.

Xa xa là một hồ nước lớn, hồ nước đẹp giống như phỉ thúy thật lớn, mà ở cạnh hồ nước đang có lượng lớn bầy sói trắng như tuyết, đàn sói rậm rạp, tốp năm tốp ba, hoặc cúi đầu nước uống, hoặc nằm tựa ở trên đất cỏ cạnh hồ nước, liếc một cái, bầy sói này số lượng sợ phải nhiều tới hai ba trăm con! Hình thể đàn sói này so với Hắc Lân Sài còn lớn hơn, mỗi một con đều so sánh Phi Sương ma thú Mã Câu, bộ lông trắng như tuyết trơn mượt, rất đẹp.

“Ngân Nguyệt Lang!” Tông Lăng nuốt nước bọt, sắc mặt cũng có chút trắng bệch.

“Còn có Lang Vương!” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn chỗ xa nhất, Ngân Nguyệt Lang Vương hình thể khổng lồ nhất cũng nằm ghé ở bên bờ, ở chung quanh nó có mười mấy con Ngân Nguyệt Lang rõ ràng hình thể to lớn quay quanh.

“Không ngờ thật sự để ta đụng phải Ngân Nguyệt Lang Vương.” Đông Bá Tuyết Ưng nhếch miệng, lộ ra một tia cười khổ.

“Đi thôi, không thể đánh, một chút hy vọng cũng không có.” Tông Lăng lắc đầu.

Đông Bá Tuyết Ưng nhìn chằm chằm.

Đúng vậy.

Là một chút hy vọng cũng không có!

Từ hình thể có thể nhìn ra, Ngân Nguyệt Lang làm tam giai ma thú, hình thể so với Hắc Lân Sài còn lớn hơn nhiều! Lực đánh của Ngân Nguyệt Lang cũng phi thường mạnh, một con Ngân Nguyệt Lang thể trọng đã tám ngàn cân, khi chạy lực đánh sợ là phải mấy vạn cân, hung mãnh cỡ nào? Đông Bá Tuyết Ưng có thể thoải mái một trường thương quét ngang bốn năm con Hắc Lân Sài, nhưng Ngân Nguyệt Lang? Đông Bá Tuyết Ưng chỉ sợ chỉ có thể quét được một con! Hơn nữa chúng nó có hai ba trăm con, dù là ba năm Lưu Tinh kỵ sĩ cũng không ngăn được.

Còn có Ngân Nguyệt Lang Vương mạnh nhất!

“Mượn dùng thân pháp né tránh, tận lực để mình mỗi lần đối mặt Ngân Nguyệt Lang chỉ có mấy con.” Đông Bá Tuyết Ưng âm thầm tính toán, “Nhưng, có Ngân Nguyệt Lang Vương thống lĩnh chỉ huy, sự tình sẽ không tốt giống ta nghĩ, một khi xuất hiện khúc chiết, lâm vào trong bầy sói ta chạy cũng chạy không thoát.”

“Đi!” Đông Bá Tuyết Ưng lựa chọn từ bỏ.

Hắn ở Hủy Diệt sơn mạch cũng một thời gian rồi, rất rõ chỗ đáng sợ của những ma thú này, hắn hiện tại đi đánh nhau với toàn bộ đàn sói Ngân Nguyệt, hy vọng thành công không đủ một phần mười! Khả năng tử vong lại nhiều tới bảy tám phần!

Không đáng mạo hiểm.

...

Đảo mắt lại trôi qua ba ngày.

Bọn Đông Bá Tuyết Ưng luôn luôn vất vả tìm kiếm hang ổ Loan Đao minh.

“Loan Đao minh này, nấp thật kỹ.” Đông Bá Tuyết Ưng cắn răng, giờ cũng đã nửa tháng rồi, phạm vi năm trăm dặm cũng đại khái đã tìm hai lần.

“Bọn chúng cũng sợ, sợ bị phát hiện hang ổ.” Tông Lăng lại cười nói, “Tuyết Ưng, sự kiên nhẫn của con còn chưa đủ, ta và Đồng thúc của con phụ thân mẫu thân của con năm đó tìm kiếm một chỗ bảo tàng, tìm ước chừng hơn ba tháng.”

“Tìm được không?” Đông Bá Tuyết Ưng hỏi.

“Không tìm được.” Tông Lăng nói.

“Không tìm được?” Đông Bá Tuyết Ưng sửng sốt, hắn cho rằng Tông thúc nói đây là bởi vì có thu hoạch lớn.

Tông Lăng cười nói: “Sao, rất kỳ quái à? Chẳng lẽ tìm bảo tàng thì nhất định có thể tìm được? Sự tình thế gian này tuyệt đại đa số thời điểm đều sẽ không như tâm ý mọi người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.