Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 549: Chương 549: Địa ngục trầm luân




“Không có gì, so với mọi người, ta đây không tính là gì.” Dư Tĩnh Thu thấp giọng nói, “Ta đã đọc thư của Trường Phong đại ca, ta nghĩ, nếu linh hồn Tuyết Ưng sư huynh chàng bị đại ma thần dẫn đường vào hắc ám thâm uyên, vì đoàn tụ vĩnh viễn cùng một chỗ với chàng... Chỉ sợ lúc trước ta cũng sẽ làm ra lựa chọn giống với Trường Phong đại ca. Dù sao lúc trước cũng không biết đại ma thần sẽ muốn tiêu diệt toàn bộ Hạ tộc.”

Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu: “Trong lịch sử từng thế hệ Ma thần hội, tuy ích kỷ, nhưng nhiều nhất tranh đoạt tín ngưỡng, chưa từng muốn tiêu diệt toàn bộ Hạ tộc.”

“Trường Phong đại ca một bước luân hãm, lại không còn đường rút lui.” Dư Tĩnh Thu thông qua tinh tháp nhìn bên ngoài, “Ta đang nghĩ, hiện tại linh hồn Trường Phong đại ca có phải đang gặp tra tấn hay không, còn có thê tử của Trường Phong đại ca, có phải cũng đang gặp tra tấn hay không!”

Đông Bá Tuyết Ưng nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng lại nặng trịch.

Muốn cứu, lại vô lực.

Dư Tĩnh Thu nói: “Linh hồn của mình vĩnh viễn gặp tra tấn, điều này không đáng sợ. Đáng sợ là... Bởi vì quyết định của mình, khiến linh hồn người mình yêu nhất cũng vĩnh viễn chịu tra tấn. Đây mới là thứ khiến người ta bi thống áy náy.”

Đông Bá Tuyết Ưng ngẩn ra.

Đúng.

Mình còn chưa ý thức được điểm ấy, lựa chọn phản bội đại ma thần! Trì Khâu Bạch cũng khiến linh hồn người hắn yêu nhất vĩnh viễn chịu tra tấn, chỉ sợ đây mới là nỗi đau lớn nhất trong lòng Trì Khâu Bạch.

“Đáng chết, đáng chết, đều là vì trận chiến tranh này!” Đông Bá Tuyết Ưng lặng lẽ nói, “Vu thần và đại ma thần, vì Hồng Thạch sơn, ở trong mắt bọn hắn Hạ tộc chúng ta căn bản chỉ là con kiến... Mặc kệ như thế nào, tuyệt đối không thể để hắn vừa lòng đẹp ý. Trận chiến tranh này, mặc kệ trả giá đắt thế nào, chúng ta cũng phải thắng.”

“Nhất định sẽ thắng.” Dư Tĩnh Thu nắm tay Đông Bá Tuyết Ưng, “Ta tin tưởng chàng nhất định có thể phá vỡ đóa hoa màu đen đó.”

******

Ở hắc ám thâm uyên xa xôi.

Đại ma thần Đạt Nhĩ Hào đang ngồi ở trên vương tọa của mình, sắc mặt âm lãnh. Hắn biết rõ Trì Khâu Bạch coi trọng cỡ nào đối với thê tử, hắn cảm thấy giữ linh hồn thê tử Trì Khâu Bạch, Trì Khâu Bạch nhất định sẽ ngoan ngoãn làm việc cho hắn, không có khả năng phản bội. Nhưng sự thật lại cho hắn một cái tát hung hăng. Đương nhiên trận chiến tranh này hiện nay bọn hắn chiếm ưu thế tuyệt đối, Đạt Nhĩ Hào vẫn có thể bảo trì bình tĩnh.

Ở trong thân thể hắn, đang có một điểm nhìn như rất nhỏ, một điểm đó lại là thế giới rộng lớn.

Làm Giới Thần, thần hải trong cơ thể đã sớm diễn biến ra một thế giới, đây cũng là nguyên nhân Giới Thần có thể tiếp dẫn linh hồn.

“A ~~~ “

Một nữ tử đồ đen đang bị trói chặt ở trên một cái giá, đang gặp hình phạt roi. Nàng chính là linh hồn thể, trên cái roi quật cũng lưu động thần văn, lần lượt quật, khiến nàng thống khổ kêu rên.

Mà ở đối diện nàng chỉ ngoài trăm mét đang lơ lửng một quả cầu thủy tinh.

Trong quả cầu thủy tinh có vô số lửa đang thiêu đốt, bên trong mơ hồ có một bóng người, chính là linh hồn Trì Khâu Bạch.

Gặp lửa địa ngục thiêu đốt, đau đớn khiến Trì Khâu Bạch run rẩy.

“Không ——” Trì Khâu Bạch nhìn nữ tử đối diện chịu hình phạt roi đó, không khỏi khó có thể tin hô, “Đừng, đừng...”

“Trì Khâu Bạch! Ta muốn khiến ngươi ngày ngày đêm đêm vĩnh viễn nhìn thấy người ngươi yêu nhất chịu vô số tra tấn. Yên tâm, ả không nhìn thấy ngươi, ả vĩnh viễn không nhìn thấy ngươi. Ngươi cũng vĩnh viễn không thể nói một câu với ả! Ta sẽ để ngươi một mực chịu các loại tra tấn, ha ha ha... Yên tâm, hiện tại vừa mới bắt đầu, kịch hay thật sự còn ở phía sau, ta thực muốn xem, ngươi trung thành với Hạ tộc như vậy, ở dưới ta tra tấn có thể biến thành một oan hồn lệ quỷ hay không, ha ha...”

Thanh âm đại ma thần quanh quẩn ở trong quả cầu thủy tinh này.

Trong quả cầu thủy tinh Trì Khâu Bạch nhìn nữ tử xa xa chịu hình phạt, đau lòng vô cùng, hắn muốn mình đi thay thế cỡ nào.

“Tiểu Hi.” Trì Khâu Bạch vươn tay phải, lẩm bẩm, “Xin lỗi, xin lỗi...”

...

Thời gian trôi qua từng ngày một.

Đảo mắt đã qua đi hai năm thời gian.

Tinh tháp, thành lũy, đóa hoa màu đen vẫn ở trên sa mạc rộng lớn kia, đấu khí phân thân của Đông Bá Tuyết Ưng cũng đã thử mọi cách, thậm chí tự mình ra tay, nhưng không có Ẩm Huyết thương uy hiếp của đấu khí phân thân thật sự quá thấp. Mặc cho Đông Bá Tuyết Ưng giãy dụa như thế nào, đấu khí phân thân cũng chỉ chống đỡ gần một năm thời gian, cuối cùng vẫn tiêu tán. Bản tôn Đông Bá Tuyết Ưng bị nhốt trong Vu Đà La Thánh Hoa, mỗi ngày đều đang luyện thương pháp.

Tuy Vu thần thổi nhạc khí, sóng âm ảnh hưởng, khiến Đông Bá Tuyết Ưng không thể tĩnh tâm đi thôi diễn chân ý ảo diệu, nhưng hắn không quan tâm đi luyện thương, tựa như lúc trước trúng vu độc không thể tĩnh tâm tu hành, toàn thân tâm đi luyện thương pháp!

Nhưng...

Hai năm thời gian.

Mình vẫn chưa thể phá vỡ đóa hoa màu đen này, ba loại chân ý, mình cũng chưa thể đạt tới thần tâm cảnh. Hắn có chút cảm nhận được cảm giác lo lắng lúc trước Mai sơn chủ nhân, Kiếm Hoàng, Thần Cửu bọn họ bị nhốt ở bình cảnh, mãi không thể đột phá.

“Vù vù ~~~” cánh hoa màu đen khổng lồ bán trong suốt, tầng tầng lớp lớp, cấu thành đóa hoa khổng lồ màu đen phạm vi ba ngàn dặm.

Đông Bá Tuyết Ưng dừng luyện thương, nhìn đóa hoa khổng lồ này.

Đây là lồng giam vây khốn mình.

“Đã hai năm rồi, ta vẫn chưa thể đột phá, tinh tháp không chống đỡ được quá lâu nữa.” Đông Bá Tuyết Ưng cầm cán thương.

Ô ô ô...

Sóng âm Vu thần thổi quanh quẩn ở trong không gian đóa hoa màu đen này, Đông Bá Tuyết Ưng quay đầu lạnh lùng nhìn Vu thần, đại ma thần trong không gian lá đỏ xa xa, lập tức lại tiếp tục luyện thương pháp! Hắn những ngày qua đã sớm luyện thương như điên!

Bởi vì có rất nhiều thứ cần gánh vác ở trên người...

Trong tinh tháp.

Khoanh chân ngồi tìm hiểu pháp trận ảo diệu, Hạ sơn chủ bỗng nhướng mày: “Không, không quá thích hợp...”

“Tuyết Ưng!” Hạ sơn chủ đứng dậy mở miệng hô, thanh âm quanh quẩn ở trong căn phòng phong bế này.

Một bóng người ngưng tụ ở bên cạnh.

Đông Bá Tuyết Ưng luyện hóa tinh tháp, có thể mượn dùng thế giới lực của tinh tháp cảm ứng các nơi, tự nhiên cũng có thể đủ tạm thời ngưng tụ ra một hóa thân ở trong tinh tháp.

“Hạ sơn chủ, chuyện gì?” Đông Bá Tuyết Ưng nghi hoặc, mình bị nhốt ở trong đóa hoa màu đen kia tu hành, Triều Thanh, Trần cung chủ bọn họ ai cũng sẽ không dễ dàng quấy rầy mình.

“Có một việc rất quan trọng, vốn không muốn quấy rầy ngươi, nhưng do dự mãi, thật sự là không thích hợp, vẫn phải nói cho ngươi.” Hạ sơn chủ nhíu mày nói, “Là về Tĩnh Thu pháp sư.”

“Tĩnh Thu, nàng làm sao?” Đông Bá Tuyết Ưng cả kinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.