Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 136: Chương 136: Đoàn viên




“Thanh Thạch, cao hơn rồi, cũng trưởng thành hơn không ít.” Đông Bá Tuyết Ưng cười tủm tỉm nhìn, “Khuya như vậy còn đang nghiên cứu pháp thuật, quá khứ tiểu tử này chưa từng chăm chỉ khắc khổ như vậy.”

Thanh niên tuấn tú đẹp trai ghé vào trên bàn sách cẩn thận cân nhắc như có chút cảm giác ngẩng đầu, xuyên thấu qua cửa sổ trong suốt, liếc một cái thấy được một bóng người bên ngoài, hắn nháy mắt ngẩn người, vội dụi dụi mắt lại trừng lớn mắt nhìn kỹ.

Hô.

Nháy mắt hắn đứng dậy lao tới cửa thư phòng, kéo cửa phòng, nhìn thanh niên đồ đen trước mắt.

“Ca, là ca sao? Không phải ta ảo giác?” Thanh Thạch có chút không thể tin được, tuy mấy năm nay hắn luôn nói, anh trai hắn Đông Bá Tuyết Ưng nhất định sẽ trở về, nhưng lý trí đáy lòng hắn nói cho hắn... Ca ca rơi vào Hắc Phong uyên khả năng đã chết chỉ sợ vượt qua chín thành!

“Ta đã trở về, sao, tiểu tử ngươi ước ta chết sao?” Đông Bá Tuyết Ưng khẽ mỉm cười.

Thanh Thạch chợt đưa tay ôm lấy Đông Bá Tuyết Ưng, nước mắt nháy mắt đã thấm ướt quần áo.

Đông Bá Tuyết Ưng sờ sờ đầu Thanh Thạch, bỗng nhiên hơi sửng sốt, quá khứ sờ đầu đệ đệ đều là thấp hơn mình một đoạn lớn, nhưng hiện tại cao không sai biệt lắm với mình rồi.

“Nhưng vẫn đẹp trai như vậy, đựa vào khuôn mặt này sẽ không lo ăn mặc.” Tâm tình vô cùng tốt Đông Bá Tuyết Ưng nói thầm.

“Đệ đi nói cho Tông thúc Đồng thúc.” Thanh Thạch buông Đông Bá Tuyết Ưng ra, nhớ tới cái gì liền nói, “Mấy năm nay Tông thúc Đồng thúc cũng rất nhớ ca ca.”

“Ừm.” Đông Bá Tuyết Ưng khẽ gật đầu, “Ta cùng đi với đệ.”

...

Đêm khuya.

Trong nhà ăn lầu chính thành bảo Tuyết Thạch thành bảo lại là một mảng náo nhiệt, ngay cả các đầu bếp của thành bảo cũng dậy bắt đầu chuẩn bị thức ăn ngon ngay trong đêm. Bọn họ không có chút không kiên nhẫn, ngược lại ai cũng hưng phấn, bởi vì bọn họ đã nghe nói... Vị lĩnh chủ giỏi giang kia của Tuyết Thạch thành bảo nhà mình —— Đông Bá Tuyết Ưng lĩnh chủ đã trở lại! Tuyết Thạch thành bảo về sau khẳng định sống càng tốt hơn.

“Truyền lệnh xuống, toàn bộ binh sĩ người hầu của thành bảo, tiền công tháng này tăng gấp mười!” Thanh Thạch hưng phấn ở trong nhà ăn hô.

“Cám ơn thiếu gia, ta lập tức đi truyền lệnh.” Thị nữ kích động hưng phấn.

Trên bàn cơm nhà ăn.

Bày một chút rượu ngon cùng điểm tâm, về phần một số thức ăn ngon bây giờ còn đang chuẩn bị, rất nhiều nơi của toàn bộ Tuyết Thạch thành bảo đều sáng lên, ngay cả rất nhiều binh sĩ người hầu đã đi ngủ cũng đều tỉnh, rất nhiều người còn buồn ngủ nghi hoặc rời giường ra khỏi cửa, chợt nghe thấy đồng bạn nói: “Nhị cẩu, còn ngẩn người à, lĩnh chủ đã trở lại, lĩnh chủ của chúng ta đã trở lại.”

“Lĩnh chủ nào đã trở lại?”

“Là Tuyết Ưng thiếu gia.”

“Cái gì!”

Vô số binh sĩ người hầu đều có chút chấn động, lĩnh chủ giỏi nhất Tuyết Thạch thành bảo bọn họ đã trở lại? Đặc biệt tiền công tháng này tăng gấp mười, ai cũng càng thêm vui mừng.

Mà trong nhà ăn, Đông Bá Tuyết Ưng, Tông Lăng, Đồng Tam, Thanh Thạch đều ở đây.

“Xem tiểu tử ngươi kích động.” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói, “Đúng rồi, chuyện gì thế, sao người hầu vẫn gọi đệ là thiếu gia, ta biến mất cũng sáu năm rồi, đệ nên kế thừa địa vị lĩnh chủ rồi chứ.”

Đến Đông Bá Tuyết Ưng mức độ thực lực này, lĩnh chủ một cái lãnh địa quả thực không tính là gì.

“Tuyết Ưng.” Tông Lăng cũng là mặt đầy nét cười, “Con không biết, con rơi vào Hắc Phong uyên đó, rất nhiều người trong thành bảo cũng đều nói Thanh Thạch kế thừa vị trí lĩnh chủ... Nhưng Thanh Thạch chết sống không chịu, còn nói, nó muốn đợi con, dù năm mươi năm một trăm năm nó cũng muốn chờ, đợi mãi tới lúc nó chết! Chỉ cần nó còn sống, vị trí lĩnh chủ sẽ luôn treo.”

“Đệ biết mà, anh trai của đệ nhất định có thể trở về. Xem, không phải đã trở lại rồi?” Thanh Thạch đắc ý nói.

“Tinh khí thần Thanh Thạch đều đã khác, sáu năm rồi, cũng chưa từng thấy con mặt mày vui vẻ như vậy.” Đồng Tam cũng cười lớn.

“Đồng thúc, còn nói con, xem xem thúc, cười miệng cũng sắp rách kìa.” Thanh Thạch trêu ghẹo.

“Cao hứng, hôm nay ta cao hứng, ha ha ha...” Đồng Tam cười to.

Đông Bá Tuyết Ưng mỉm cười nhìn, hắn có thể cảm giác được những người chí thân trước mắt phát ra vui sướng kích động từ trong lòng. Đồng thúc Tông thúc tuy không có quan hệ trên huyết thống với mình, nhưng đối đãi mình lại tựa như con cháu.

“Đúng rồi, Tuyết Ưng, con từ Hắc Phong uyên đi lên như thế nào?” Tông Lăng nói.

“Lúc ngã xuống, mượn dùng cánh thi thể ma thú Hạng Bàng Vân may mắn không ngã chết, sau đó hao phí sáu năm thời gian từ đáy vực trèo lên.” Đông Bá Tuyết Ưng đem lời mình đã sớm chuẩn bị sẵn nói ra, tin tức về mình từ một vết nứt thông đạo bí ẩn khác chạy ra là tuyệt đối không thể lộ ra ngoài, lộ ra ngoài chỉ sợ sẽ lập tức có cường giả đi vào càn quét thế giới loại lớn kia.

Đông Bá Tuyết Ưng tuy không phải ác nhân gì, nhưng cũng không vô tư đến mức đó.

“Sáu năm bò lên?” Đồng Tam giật mình.

“Chỗ sâu trong Hắc Phong uyên có một động phủ cung điện của cường giả Siêu Phàm, chung quanh có rất nhiều thủ hộ, phi thường nguy hiểm.” Đông Bá Tuyết Ưng nói đơn giản. Chuyện Hắc Phong thần cung, các Siêu Phàm hầu như đều biết, cũng không cần thiết giữ bí mật, “Thực lực con quá yếu, căn bản không dám tới gần những người thủ hộ đó. Chỉ có thể tận lực trốn xa một chút! Từ đáy vực bò ra, phải thật cẩn thận chậm rãi bò, không thể kinh động bất cứ một kẻ thủ hộ nào. Một khi kinh động vậy thì xong rồi, con may mắn bước vào Siêu Phàm, vậy mới cuối cùng cẩn thận bò ra.”

Đây là lí do thoái thác đã sớm chuẩn bị tốt.

Dù sao không ai có thể đến đối chất, không tin? Ngươi tự đi xuống thử xem!

“May mắn bước vào Siêu Phàm?” Trong đầu ba người Tông Lăng, Đồng Tam, Thanh Thạch chỉ còn lại có mấy chữ này, đều có chút mê man.

“Tuyết Ưng, con đã bước vào Siêu Phàm?” Tông Lăng người đầu tiên phản ứng lại.

Đông Bá Tuyết Ưng gật gật đầu.

Không cần thiết giấu diếm, bởi vì mình rất nhanh sẽ gia nhập tổ chức Siêu Phàm, hơn nữa còn cần đi Tân Hỏa thế giới.

...

Nghi Thủy thành, Long Sơn lâu.

Tuy trời đã thoáng có một tia ánh sáng, nhưng ánh trăng vẫn treo ở trời cao, toàn bộ Nghi Thủy thành đều rất yên tĩnh, tuyệt đại đa số người đều đang ngủ, cũng chỉ một số người buôn bán nhỏ dậy sớm chuẩn bị.

Lúc này Nghi Thủy thành Tư An lâu chủ vẫn đang ngủ say.

“Lâu chủ, lâu chủ.” Lão giả tóc trắng Du Đồ khóe mắt còn có gỉ mắt, nhưng hắn lại kích động mặt đỏ bừng, liên tục đập cửa.

Kẹt.

Cửa mở.

Mắt Tư An lâu chủ còn có chút mơ hồ, đi dép lê, liếc người bên ngoài một cái, mới bất mãn nói: “Du Đồ, sớm như thế ngươi kêu cái gì, nhìn xem, trời còn chưa sáng đâu!”

“Có đại sự, đại sự!” Du Đồ liền nói.

“Đại sự gì so với ta ngủ còn quan trọng hơn, nói nói xem.” Tư An lâu chủ nói, trừ việc Đông Bá Tuyết Ưng lúc trước làm hắn bận rộn một phen, sau đó lại là những ngày rất bình thản.

“Là Đông Bá Tuyết Ưng!” Du Đồ nói, “Đông Bá Tuyết Ưng đã trở lại!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.