Làm cường giả, cho dù xông pha bên ngoài giết chóc tranh đoạt, tới tay đều là các loại bảo vật tài liệu, thậm chí phần nhiều đều hóa thành bảo vật cường đại dùng ở bản thân. Ai thật sự giữ lại mấy ức Vũ Trụ Tinh trong người? Có lẽ Vũ Trụ Thần cường đại có thể làm như vậy, nhưng Ứng Sơn lão mẫu còn chưa có khả năng xa xỉ như vậy.
“Vù.” Ứng Sơn lão mẫu phất tay, là một binh khí hình thoi màu đen xuất hiện.
Lão giả mập mạp vội cầm lấy, cẩn thận xem xét, liền ngẩng đầu: “Nhiều nhất có thể tính là hai ức một ngàn vạn Vũ Trụ Tinh.”
Ứng Sơn lão mẫu thoáng nhíu mày lại vung tay lên, liền là vụn vặt các tài liệu hiếm quý, nhiều ước chừng mấy chục món.
Lão giả mập mạp cẩn thận xem xét, lại tính toán, ngẩng đầu nói: “Còn thiếu hai ngàn vạn Vũ Trụ Tinh.”
“Còn thiếu?”
Ứng Sơn lão mẫu nhíu mày nói.
“Chúng ta sau khi thu mua, vẫn phải bán ra! Ở trong tay không biết bao lâu mới có thể bán đi, giá thu mua đương nhiên so với giá bán ra thấp hơn chút.” Lão giả mập mạp cười hắc hắc nói.
Ứng Sơn lão mẫu lúc này mới vung tay, ước chừng hai ngàn vạn viên Vũ Trụ Tinh bay ra, bảo vật không dùng tới trong tay bà cũng không nhiều, giá trị đắt đỏ nhất bà đã sớm dùng ở trên người, lần này cố gắng gom góp, trái lại cũng góp ra được.
“Tốt tốt tốt.” Lão giả mập mạp vội đón lấy, cười nói, “Bí bảo đầu thương này, từ giờ trở đi là của lão mẫu.”
Hô.
Lão giả mập mạp thu hồi toàn bộ bảo vật, đồng thời cởi bỏ pháp thuật cấm chế, bí bảo đầu thương kia cũng bay về phía Ứng Sơn lão mẫu, Ứng Sơn lão mẫu duỗi tay cầm lấy, trên mặt lúc này mới hiện lên một nụ cười. Tuy trả giá nhiều như vậy, Ứng Sơn lão mẫu cũng nghiến răng rồi, thậm chí đem một món binh khí ‘Phi Vân Toa’ trong quá khứ của mình cũng bán đi, nhưng trong lòng Ứng Sơn lão mẫu vẫn rất vui vẻ.
Bởi vì Ứng Sơn thị khó được xuất hiện một con em vô cùng kinh diễm, Đông Bá Tuyết Ưng tuyệt thế thiên phú bực này, nếu là xuất hiện ở Phiền thị nhất tộc trong loại gia tộc khủng bố này, các loại tài nguyên đã sớm đập ở trên người.
“Lão thái bà ta không thể so sánh với những đại gia tộc kia, nhưng cũng cố gắng làm chút, lấy thiên phú của Tuyết Ưng tiểu gia hỏa này, phong vương hẳn là không khó.” Ứng Sơn lão mẫu rất chờ mong.
...
Hỏa Liệt thành, hầu phủ.
Trong hầu phủ nay đang cử hành tiệc, náo nhiệt vạn phần.
Hỏa Liệt hầu ở chủ vị, Đông Bá Tuyết Ưng thì ở vị trí đầu tiên bên trái, mà đối diện vị trí đầu tiên bên phải thì là Thuần Ngự Vệ Nhất chủ động tới.
“Vù.”
Bóng người một vị lão thái bà từ trong hư ảo ngưng thực, liền xuất hiện ở trong cung điện, các nguyên lão bao gồm toàn bộ con em gia tộc trong cung điện nhất thời đứng lên, Hỏa Liệt hầu trên chủ vị càng đứng lên trước hết, vội đi xuống hành lễ: “Lão tổ tông.”
“Lão mẫu.” Thuần Ngự Vệ Nhất cũng vội hành lễ.
“Lão tổ tông.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, chung quanh một mảng thanh âm cung kính “Lão tổ tông”, toàn bộ nguyên lão gia tộc, con em gia tộc, Ứng Sơn Liệt Hỗ, Nhung Tinh Lan… mỗi người đều cung kính vạn phần.
Ứng Sơn lão mẫu, là căn bản để Ứng Sơn thị có địa vị như nay.
Ứng Sơn lão mẫu mỉm cười đi tới nhìn Đông Bá Tuyết Ưng: “Tuyết Ưng tiểu oa nhi, có thể nhanh như vậy xông qua Nguyên Thần Cung tầng sáu, không tồi. Nhưng vẫn phải tu hành cho tốt, từng đi quốc đô, ngươi nên biết... chút thực lực ấy của ngươi còn kém xa.”
“Tuyết Ưng hiểu.” Đông Bá Tuyết Ưng đáp.
“Ừm.” Ứng Sơn lão mẫu ném ra một cái vòng tay, “Tu hành cho tốt đi, ta chờ ngày ngươi phong vương.” Nói xong Ứng Sơn lão mẫu quay đầu rời đi.
Đông Bá Tuyết Ưng tiếp nhận vòng tay trữ vật.
Vừa điều tra...
Bên trong lơ lửng một đầu thương mộc mạc, chỗ mũi thương cũng làm trong không gian trữ vật dẫn lên từng gợn sóng không gian.
“Đây là?” Đông Bá Tuyết Ưng chấn động ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy bóng người Ứng Sơn lão mẫu dần dần tiêu tán rời đi.
Cảm ứng một đoạn đầu thương nọ lơ lửng trong vòng tay trữ vật, tư vị trong lòng Đông Bá Tuyết Ưng giờ phút này rất phức tạp.
Tuy đầu thai chuyển thế đến Giới Tâm đại lục, nhưng trong lòng Đông Bá Tuyết Ưng vướng bận vẫn là ở thê tử, con cái bọn họ trong hỗn độn hư không. Trong lòng hắn, hỗn độn hư không mới là căn cơ của hắn! Hắn luôn nghĩ mọi cách mau chóng tăng lên thực lực, mặc kệ là đem bản thân đắp nặn thành tuyệt thế thiên tài, hay là bái vào Nam Vân thánh tông, để nhận được một lượng lớn điển tịch trân quý, những cái này đều là vì tích góp nội tình của bản thân, để càng có nắm chắc thành tựu Vũ Trụ Thần.
Bởi vì...
Chỉ có trở thành Vũ Trụ Thần, mình mới có thể quay về quê hương.
Ở trong kế hoạch của Đông Bá Tuyết Ưng, tương lai học được ‘Phân Thân Thuật’, tự nhiên bộ phận phân thân quay về quê hương, phân thân còn lại tiếp tục ở ‘Giới Tâm đại lục’ tìm kiếm cơ duyên tăng thực lực, để mình càng thêm cường đại. Để có thể ứng đối Hủy Diệt Ma Tộc, thậm chí hy vọng có thể chém giết vị Thánh Chủ kia, thậm chí tìm được biện pháp ứng đối tai kiếp đại phá diệt của hỗn độn hư không.
Về phần ‘Giới Tâm đại lục’, hắn vốn cho rằng chính là nơi cơ duyên cường đại của hắn mà thôi, chính hắn hơi quan tâm Ứng Sơn thị, chiếu cố tốt mẫu thân tỷ tỷ bọn họ là được.
Nhưng giờ phút này...
“Ứng Sơn lão mẫu.” Đông Bá Tuyết Ưng lẩm bẩm.
Ứng Sơn lão mẫu, là trong phong vương của Nam Vân quốc cũng đứng mấy hạng đầu, đó là tồn tại Hỗn Độn Cảnh tầng mười không thể tranh luận, có thể đọ sức Vũ Trụ Thần! Cho nên dám cứng đối cứng chiến đấu với Nguyệt Hoa cổ quốc Thiển Y gia tộc, cộng thêm Nam Vân quốc chủ che chở đối với cánh tay quan trọng, Thiển Y gia tộc liền càng thêm không làm gì được Ứng Sơn lão mẫu.
“Đến cấp độ này của lão mẫu, chỉ sợ không nghĩ tới ta tương lai có thể giúp bà như thế nào nhỉ.” Đông Bá Tuyết Ưng âm thầm nói.
Dù sao từ tiềm lực của mình phán đoán, người ngoài chỉ sợ cũng chỉ cho rằng, mình có thể đạt tới Hỗn Độn Cảnh tầng chín phong vương đã rất khá rồi.
Về phần Hỗn Độn Cảnh tầng mười?
Quá khó.
Cũng chỉ mình, rõ ràng mình là có nắm chắc rất lớn thành tựu Hỗn Độn Cảnh tầng mười. Dù vậy, cũng chỉ tương đương với Ứng Sơn lão mẫu mà thôi. Về phần muốn thành tựu Vũ Trụ Thần? Đông Bá Tuyết Ưng rất rõ, ở Giới Tâm đại lục một điểm này cũng rất không dễ dàng, lịch sử Giới Tâm đại lục so với hỗn độn hư không dài lâu hơn nhiều, nhưng tổng cộng cũng chỉ một ít Vũ Trụ Thần như vậy.
Phiền thị nhất tộc, Phiền Thiên Sủng coi như là tuyệt thế thiên tài, được Phiền thị nhất tộc dốc sức bồi dưỡng, cũng chỉ là Hỗn Độn Cảnh tầng mười.
“Chưa từng nghĩ ta có thể giúp bà, chỉ bởi vì ta là con em Ứng Sơn thị sao?” Đông Bá Tuyết Ưng thầm nhủ.
Huyết mạch ràng buộc.
Quan tâm yêu thương đối với hậu bối toàn bộ gia tộc.
Đông Bá Tuyết Ưng cảm giác được loại quan tâm không cầu hồi báo đó của Ứng Sơn lão mẫu, là quan tâm yêu thương đối với hậu bối con em, chờ mong hậu bối thành rồng.