“Linh dịch này rất quan trọng, mẫu thân đừng nói ra bên ngoài.” Đông Bá Tuyết Ưng nói. Hải Dương Giới Thạch kia đủ để mình dùng tới ngàn năm, mình đương nhiên phải để lại một chút cho cha mẹ, Thanh Thạch, Tông thúc Đồng thúc bọn họ. Đây đều là người thân của mình! Nhưng vẫn phải giữ bí mật chút, người khác Đông Bá Tuyết Ưng đều rất yên tâm, Thanh Thạch trải qua đả kích một lần này, hẳn là cũng ổn trọng hơn rất nhiều.
Linh dịch này đối với thân thể, đan điền khí hải, linh hồn đều là trợ giúp toàn phương diện, đối với Siêu Phàm cũng hữu hiệu, càng đừng nói đối với phàm nhân, trợ giúp đối với bọn họ tu hành cũng sẽ rất lớn! Mặc dù cha mẹ bọn họ con đường tu hành khó có thể đi quá xa, cũng có thể sống lâu chút.
“Yên tâm, ta biết.” Mặc Dương Du cười nói.
“Vậy chúng ta đi đón phụ thân đi.” Đông Bá Tuyết Ưng đứng dậy.
“Đông Bá...” Trong lòng Mặc Dương Du cũng rung động, trượng phu của nàng, từ khi nàng bị nhốt ở đây, hai người bọn họ đã chia lìa hai mươi năm.
Hai mươi năm, quá lâu rồi.
Nắm tay mẫu thân, đi ra khỏi cửa lớn cái hang.
Siêu Phàm đấu khí tràn ngập, ở chung quanh mẫu thân hình thành một tầng bảo vệ.
Sau đó Đông Bá Tuyết Ưng liền mang theo mẫu thân bay lên.
“Lôi Triều nhai.” Bay trên trời cao, Mặc Dương Du nhìn Lôi Triều nhai phía dưới, nhìn đám đông thủ vệ xa xa có chút nghẹn họng nhìn trân trối, đây là nơi nàng bị giam giữ hai mươi năm.
“Phụ thân ở trong xưởng luyện kim hồ Đông Hương, chúng ta đi.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.
Vù!
Nháy mắt hóa thành một dải cầu vồng lửa, phá không mà đi.
“Thật nhanh!”
Thủ lĩnh Ngân Nguyệt kỵ sĩ vẫn ôm ngực sắc mặt tái nhợt khiếp sợ nhìn một màn này, “Phi thiên độn địa, là Siêu Phàm!”
“Phi thiên độn địa trong truyền thuyết sao? Sinh mệnh Siêu Phàm?” Các binh sĩ thủ vệ bên cạnh cũng đều ngây người, trong cuộc sống hầu như ai cũng từng nghe nói Siêu Phàm... nhưng thật sự tận mắt thấy lại cực ít.
“Thanh niên đồ đen đó là ai? Mặc Dương Du luôn bị nhốt, nào có cơ hội quen Siêu Phàm, là người hai mươi năm trước cô ta đã quen?” Ngân Nguyệt kỵ sĩ có chút nghi hoặc, “Ở trước mặt Siêu Phàm, Mặc Dương gia tộc đã tính là gì, nhưng vì sao ước chừng hai mươi năm mới đến cứu cô ta? Là vừa đột phá sinh mệnh Siêu Phàm?”
Ngân Nguyệt kỵ sĩ nghi hoặc phỏng đoán.
Bỗng hắn nhớ tới một người ——
Một tuyệt thế yêu nghiệt phi thường kinh diễm, toàn bộ Long Sơn đế quốc trên trăm năm mới xuất hiện một người như vậy, lại đồng quy vu tận với Hạng Bàng Vân!
“Chẳng lẽ là Đông Bá Tuyết Ưng? Hắn rơi vào Hắc Phong uyên lại còn sống đi ra?” Ngân Nguyệt kỵ sĩ có chút giật mình không dám xác định. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, trong người Mặc Dương Du quen biết chỉ sợ cũng chỉ có Đông Bá Tuyết Ưng yêu nghiệt đó có khả năng bước vào Siêu Phàm.
“Mặc kệ là ai, hiển nhiên quan hệ không tầm thường với Mặc Dương Du! Nói không chừng vị sinh mệnh Siêu Phàm này sẽ giận chó đánh mèo toàn bộ Mặc Dương gia tộc.” Ngân Nguyệt kỵ sĩ nghĩ một chút cũng run rẩy sợ hãi, lửa giận của một vị sinh mệnh Siêu Phàm? Tuyệt đối không phải Mặc Dương gia tộc có khả năng thừa nhận!
“Phải đem tin tức lấy tốc độ nhanh nhất bẩm báo gia tộc.” Ngân Nguyệt kỵ sĩ không dám chậm trễ, lập tức sai người đi truyền tin tức.
Nếu là một số cao thủ quận Thanh Hà, chỉ sợ nhìn thấy Đông Bá Tuyết Ưng sẽ nhận ra đến.
Chỉ là đây là Đông Vực hành tỉnh Đạc Vũ quận, không mấy ai biết dung mạo Đông Bá Tuyết Ưng!
...
Oành ——
Đông Bá Tuyết Ưng nắm tay mẫu thân, lửa vờn quanh, đang phi hành tốc độ cao.
“Thật nhanh, đây là cường giả Siêu Phàm phi thiên độn địa?” Mặc Dương Du than thở nhìn chung quanh, cảnh tượng chung quanh cũng trở nên hư ảo, chỉ có cảnh sắc xa xa mới có thể nhìn rõ chút.
“Tốc độ hiện tại, chỉ bằng một nửa tốc độ nhanh nhất thật sự.” Đông Bá Tuyết Ưng giải thích, “Cường giả Siêu Phàm mang theo người phi hành, tốc độ là chậm đi nhiều.”
Thân thể hạt hóa hoàn toàn bám vào trên lửa, tốc độ có thể tăng vọt đến mức tận cùng, bình thường ở lúc khá quan trọng vội vàng mới sẽ làm như vậy, hoặc là cần chui vào vết nứt một số khu vực nhỏ hẹp sẽ phi hành như thế.
Bảo trì hình thái nhân loại phi hành, chỉ có bảy tám phần tốc độ.
Nếu lại mang theo người phi hành... Tốc độ còn càng chậm hơn! Đông Bá Tuyết Ưng cũng chỉ có thể duy trì một nửa tốc độ của quá khứ.
“Đến rồi, phía trước chính là hồ Đông Hương.” Đông Bá Tuyết Ưng nắm tay mẫu thân, tốc độ giảm bớt đột phá tầng mây, đã nhìn thấy hồ Đông Hương dập dờn ánh sóng bên dưới.
“Nhanh như vậy, mới nói mấy câu mà thôi.” Mặc Dương Du than thở vạn phần. Nàng từ nhỏ sinh sống ở Đạc Vũ quận, rất rõ khoảng cách của hồ Đông Hương cùng Lôi Triều nhai.
Thiên địa lực của Đông Bá Tuyết Ưng bao phủ xuống, che kín tháp pháp sư kia trong xưởng luyện kim bên hồ Đông Hương, dễ dàng phát hiện phụ thân ở trong đó. Vẻ mặt hắn buông lỏng, tình huống phụ thân so với mẫu thân tốt hơn nhiều.
***
Xưởng luyện kim hồ Đông Hương tựa như thành lũy cực lớn, trên vạn công nhân đang vất vả làm việc, trong bọn họ trừ tù phạm, càng nhiều là người thường vì kiếm tiền.
Tháp pháp sư trung ương xưởng, Hứa Quang Thanh đại sư là địa vị cao nhất, tiếp theo các đệ tử của hắn, sau đó là một số người hầu, Đông Bá Liệt chính là chuyên môn làm một số việc tốn sức.
“Ai!”
Xưởng luyện kim phòng thủ đề phòng so với Lôi Triều nhai cao hơn nhiều, trừ Hứa Quang Thanh đại sư, còn chuyên môn trang bị hai pháp sư cấp Ngân Nguyệt thao túng pháp trận, hơn nữa còn có Ngân Nguyệt kỵ sĩ, trong đó có một vị càng có được áo giáp luyện kim đặc thù... Có thể phát huy ra thực lực cấp độ Xưng Hào! Ở dưới pháp trận phối hợp, ở dưới rất nhiều sự bố trí của tháp pháp sư, cho dù cường giả cấp Xưng Hào thiên nhân hợp nhất tới cũng chỉ có thể chật vật chạy trốn.
“Hô.” Đông Bá Tuyết Ưng nắm tay mẫu thân, bay ở giữa không trung phía trên xưởng luyện kim, căn bản không để ý những kẻ trông coi đó.
Ào ào ào...
Rất nhiều kỵ sĩ đã lao tới trên nóc nhà thật lớn của xưởng luyện kim, ngẩng đầu nhìn hai bóng người giữa không trung. Các kỵ sĩ này đều có chút khẩn trương run sợ.
Hai người kia đang bay?
“Hừ.” Đông Bá Tuyết Ưng lạnh lùng nhìn quét một cái.
Một luồng linh hồn dao động như thực chất tựa như sóng xung kích, nháy mắt hướng đám kỵ sĩ phía dưới tấn công càn quét! Đám kỵ sĩ đó mỗi người ở dưới công kích, cảm giác tai nổ vang ầm ầm, tất cả trước mắt đều mơ hồ không thấy rõ, bọn họ cảm thấy sự sợ hãi phát ra từ trong lòng, thân thể cũng không kìm được như nhũn ra, đều ngã xuống đất, bao gồm tên Ngân Nguyệt kỵ sĩ mặc áo giáp luyện kim kia cũng trực tiếp ngã xuống đất.
“Mẫu thân, phụ thân ở ngay chỗ đó.” Đông Bá Tuyết Ưng mang theo mẫu thân, bay về phía tháp pháp sư, một chỗ cửa sổ của tháp pháp sư vô thanh vô tức hoàn toàn hòa tan, hình thành một cái cửa, Đông Bá Tuyết Ưng và Mặc Dương Du liền đi vào.
“Đây, đây là...”
“Là Siêu Phàm?”