Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 956: Chương 956: Hàng lâm




“Phá.” Đông Bá Tuyết Ưng hừ nhẹ một tiếng, lực lượng cường đại trong cơ thể hoàn toàn bùng nổ, cầm lấy chiến đao mạnh mẽ tiếp tục tiến lên, cách quả cầu màu bạc trắng càng lúc càng gần, khi cách nhau còn mười trượng.

“Ông ~~~ “

Quả cầu màu bạc trắng luôn luôn phát ra dao động lại lần nữa phóng ra dao động.

Dao động mơ hồ có gợn sóng mắt thường có thể phân biệt, gợn sóng dập dờn bồng bềnh, lại chạm đến một thanh chiến đao Đông Bá Tuyết Ưng cầm.

“Soạt.”

Trong nháy mắt chạm.

Một lực lượng nuốt hút kinh khủng xuyên thấu qua chiến đao, nháy mắt truyền đến toàn thân Đông Bá Tuyết Ưng.

“Cái gì.” Không hề phản kháng bị một lực lượng kinh khủng túm lấy, ‘Vù!’ cả người liền bay siêu cao tốc về phía quả cầu màu bạc trắng, hơn nữa lúc bay đi thân thể kịch liệt thu nhỏ lại.

Ở trong tầm nhìn của Đông Bá Tuyết Ưng.

Quả cầu màu bạc trắng cũng kịch liệt phóng to, càng lúc càng lớn, quả thực mắt thường cũng khó nhìn thấy biên giới. Ban đầu vốn là hình cầu, nhưng bởi khoảng cách càng lúc càng gần, ở trong tầm nhìn lớn đến vô biên vô hạn, nó đã biến thành một đại lục rộng lớn.

“Đó là —— “

Đông Bá Tuyết Ưng đã nhìn thấy, lấy thị lực khủng bố của hắn rốt cuộc nhìn thấy, ở trên đại lục rộng lớn này, thậm chí mơ hồ có vô số nhân loại đang sinh tồn.

Vù.

Sau đó Đông Bá Tuyết Ưng liền hoàn toàn rơi vào trong đại lục rộng lớn này.

Luồng sáng chợt lóe.

Đông Bá Tuyết Ưng đáp xuống trong một mảng núi rừng rộng lớn, bóng người hắn chợt lóe, “Oành ——” lúc phi hành tốc độ cao, theo thân thể kịch liệt tăng tốc, quy tắc vô hình mạnh mẽ áp chế, thậm chí mặt ngoài thân thể xuất hiện lửa thiêu đốt. Đông Bá Tuyết Ưng có chút kinh ngạc đứng ở đỉnh một ngọn núi.

“Ta vừa buông xuống, liền phát hiện một đại lục này có quy tắc áp chế, không thể thuấn di, nhưng không ngờ ngay cả phi hành tốc độ cao cũng bị hạn chế.” Đông Bá Tuyết Ưng kinh ngạc. Vừa rồi phi hành, tốc độ càng nhanh chịu quy tắc áp chế càng mạnh, thậm chí có lửa khủng bố thêm thân, đương nhiên lấy Thái Hạo lực ngoài thân hắn có thể dễ dàng ngăn cách.

“Cổ tinh đồ của ma tổ ghi chép, hẳn chính là thế giới này.” Đông Bá Tuyết Ưng đứng ở đỉnh núi, nhìn ra xa.

Liếc một cái.

Thế giới mênh mông có mây trôi quay cuồng, như rồng rắn, mặc dù là thị lực Đông Bá Tuyết Ưng, cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy khoảng cách ngàn vạn dặm.

“Ta có thể cảm ứng được nhân quả, thế giới này, vẫn xem như một bộ phận của vũ trụ tu hành giả.” Đông Bá Tuyết Ưng thi triển ra thiên địa hư giới, thiên địa hư giới chính là thiên địa Đông Bá Tuyết Ưng mở mang nắm giữ, tuy bị vô hình áp chế, nhưng vẫn có thể mở rộng phạm vi khoảng trên ức dặm.

Vù.

Mượn dùng thiên địa hư giới thuấn di một cái liền biến mất không thấy.

...

Đại lục rộng lớn này cũng có rất nhiều quốc gia.

Khu vực Đông Bá Tuyết Ưng đáp xuống thuộc về một quốc gia tên là ‘Thương Lan quốc’. Thương Lan quốc tồn tại năm tháng dài lâu, lãnh thổ rộng rãi chừng ngàn ức dặm, dân cư ức ức vạn, người tu hành vô số kể.

Sau khi buông xuống, Đông Bá Tuyết Ưng cũng âm thầm điều tra.

Lấy thủ đoạn ảo thuật của hắn, dù là giới thần tứ trọng thiên cũng không thể phản kháng, cho nên điều tra cũng dễ.

Nhưng ở trong quá trình tra xét Đông Bá Tuyết Ưng kinh ngạc phát hiện, ‘Quy tắc áp chế’ của thế giới này phi thường lợi hại, chẳng những tốc độ phi hành càng nhanh chịu áp chế càng lớn, ngay cả độ cao phi hành càng cao áp chế càng lớn tương tự, lực công kích càng mạnh cũng bị áp chế: “Ta nhiều nhất chỉ có thể cách mặt đất chín ức tám ngàn vạn dặm, thế mà không thể bay cao hơn nữa?”

Thế giới này, bầu trời có lôi hỏa.

Càng cao, lôi hỏa càng mạnh.

Đương nhiên Đông Bá Tuyết Ưng có thể tiến lên thiên địa hư giới, lại có Vạn Ma Chân Thân cùng áo giáp Diệt Cực Huyền Thân, lôi hỏa tầng cao nhất tuy có thể thẩm thấu vào thiên địa hư giới, nhưng hắn vẫn mạnh mẽ chống lại được, nhưng khi bay đến chín ức tám ngàn dặm, lại có màng ngăn vô hình trở ngại, như thế nào cũng không thể xuyên thấu.

“Đây là cái lồng giam lớn.” Lúc ấy trong lòng Đông Bá Tuyết Ưng thoáng lạnh.

Hiển nhiên, muốn rời khỏi, khó.

“Ma tổ rốt cuộc muốn làm gì, để lại cổ tinh đồ cho hậu bối, vì sao?” Đông Bá Tuyết Ưng đoán, “Theo lý thuyết ta thông qua khảo nghiệm tam ma điện, ở trong bảo tàng của hắn tùy ý rút ra được một bảo vật, cổ tinh đồ hẳn là mang đến chỗ tốt, mà không phải kiếp nạn.”

“Người thực lực càng mạnh, bí mật biết được càng nhiều.”

“Đi hỏi trước một chút thủ lĩnh thế lực mạnh nhất Thương Lan quốc.”

Đông Bá Tuyết Ưng quyết định sau đó nhanh chóng đi tới chân núi một dãy núi liên miên, ngửa đầu nhìn phía trên.

“Đây là thế lực cường đại nhất ‘Hắc Thiên thần cung’ trong Thương Lan quốc, ngay cả quốc chủ Thương Lan quốc cũng phải cúi đầu?” Đông Bá Tuyết Ưng ngẩng đầu nhìn, xa xa là dãy núi liên miên, ở trong dãy núi có từng cây cột đen sì phóng lên cao. Những cây cột màu đen này so với ngọn núi còn cao hơn, hơn một ngàn cây cột màu đen làm bệ, phía trên cột chính là một tòa cung điện tản ra khí tức hắc ám, chính là ‘Hắc Thiên thần cung’ mục tiêu của chuyến này.

Trên bầu trời.

Trong Hắc Thiên thần cung, trong một cung điện.

Nam tử đầu trọc áo bào đen khoanh chân ngồi, quan sát thủ hạ người hầu phía dưới. Chỗ đôi mắt hắn nhìn quét, phía dưới không có ai dám ngẩng đầu đối diện. Bởi vì vị nam tử đầu trọc áo bào đen này chính là tồn tại khủng bố nhất toàn bộ Thương Lan quốc gia—— Hắc Thiên cung chủ!

“Ở Thương Lan quốc này, không có ai có thể làm trái ý chí của ta.” Nam tử đầu trọc áo bào đen lạnh lùng nhìn phía dưới, thanh âm hùng hồn, quanh quẩn ở trong cung điện, “Làm trái ý chí ta, chỉ có một kết quả —— chết!”

“Đi, đem ‘Phỉ Ngư bộ lạc’ diệt trừ toàn bộ, không tha một ai.” Nam tử đầu trọc áo bào đen hạ lệnh.

“Soạt.”

Bỗng một bóng người đồ đen xuất hiện ở trong cung điện.

Trong cung điện lại một mảng im lặng, toàn bộ tôi tớ thủ hạ bao gồm Hắc Thiên cung chủ khoanh chân ngồi ở phía trên cùng đều đã lâm vào trong ngủ say, bọn họ ai cũng lâm vào ảo cảnh.

“Nói cho ta biết.” Bóng người đồ đen chính là Đông Bá Tuyết Ưng, nhìn vị Hắc Thiên cung chủ lâm vào ảo cảnh này, “Trong thiên địa này thế lực cường đại nhất là nơi nào?”

Hắc Thiên cung chủ lẩm bẩm: “Thiên địa này vô biên vô hạn, rất nguy hiểm, thế lực cường đại nhất là cái nào ta cũng chưa nghe nói, chỉ biết là ‘Sùng thị thế gia’ cổ xưa từ khi thiên địa sinh ra bắt đầu, đã thống trị hơn một ngàn quốc gia chung quanh, là thế gia cổ xưa trong toàn bộ thế giới cũng đứng ở đỉnh phong.”

“Sùng thị thế gia?”

Đông Bá Tuyết Ưng nhướng mày.

“Có đại năng giả không? Mấy người?” Đông Bá Tuyết Ưng hỏi tiếp.

“Sùng thị thế gia có đại năng giả, ta từng thấy một vị.” Hắc Thiên cung chủ tiếp tục nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.