Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 1807: Chương 1807: Lạnh nhạt đối mặt (1)




Đông Bá Tuyết Ưng nhìn quét, gật đầu nói: “Ma Tâm Thần Đế, đã bị ta giết chết!”

Ở đây, mỗi người đám Ngự Phong Tuấn Sơn, Hình lâu chủ đều trong lòng căng thẳng. Tuy bọn họ thông qua tìm tung, phát hiện không tìm được nhân quả ‘chủ nhân Ma Tâm hội’ đã đoán được chủ nhân Ma Tâm hội có thể đã chết, nhưng khi từ trong miệng Đông Bá Tuyết Ưng nói ra, bọn họ vẫn cảm giác trong lòng nặng trịch, đó chung quy là siêu cấp cường giả đứng trong Thần Đế bảng đó, cứ như vậy bị giết rồi?

“Sư phụ.” Ngự Phong Thanh Âm đi đến chỗ gần, hô.

Đông Bá Tuyết Ưng nhìn đồ đệ, mới lộ ra nụ cười, cười nói: “Thanh Âm, việc này đã giải quyết, ngươi không cần lo lắng nữa.”

Người chung quanh đều hâm mộ nhìn về phía Ngự Phong Thanh Âm, bọn họ đều cảm giác được, vị phi thăng giả Thần Đế này hiển nhiên đối với đồ đệ Ngự Phong Thanh Âm rõ ràng khác, chỉ sợ lần này ra tay, cũng là bởi vì đồ đệ.

“Phi Tuyết tiền bối.” Ngự Phong Tuấn Sơn dày da mặt nói, “Lần này tiền bối cứu toàn bộ Ngự Phong thị ta, Ngự Phong thị ta thật sự không biết lấy gì báo đáp.”

“Được rồi.” Đông Bá Tuyết Ưng mở miệng đánh gãy, “Ta trở về còn có chút việc, không phụng bồi các vị nữa. Thanh Âm, đi theo ta.”

“Vâng, sư phụ.” Ngự Phong Thanh Âm liền ngoan ngoãn đáp.

Đông Bá Tuyết Ưng quay đầu rời đi.

Hắn cũng không có rảnh lải nhải với đám người này.

“Chỗ, chỗ dựa lớn đây.” Ngự Phong Tuấn Sơn nhìn Đông Bá Tuyết Ưng và con gái Ngự Phong Thanh Âm đi xa, không khỏi kích động.

Nhất định phải ôm chặt cái chân thô to này!

Ngự Phong Tuấn Sơn hắn còn chưa từng có cơ hội tiếp xúc đến cái chân thô to như vậy đâu!

Mà trong đám cường giả chung quanh, Hình lâu chủ lại là cầm quyển sách, tiếp tục ghi lại: “Không thể tìm tung nhân quả của chủ nhân Ma Tâm hội, Phi Tuyết Thần Đế từ trong đại hoang bay về, nói, Ma Tâm Thần Đế đã bị hắn giết chết.” Tình báo tin tức này cũng nhanh chóng bẩm lên, Hình lâu chủ kích động vạn phần, bởi vì ‘Thần Đế bảng’ khẳng định bởi vậy mà thay đổi!

Đêm.

Trong một sảnh cung điện phủ đệ Ngự Phong thị, Ngự Phong Tuấn Sơn, Đồng quản gia, ba vị tộc lão Ngự Phong thị cùng với Ngự Phong Lôi Ngự Phong Cẩn huynh đệ, giờ phút này đều tụ tập ở đây.

“Chủ nhân, tam tiểu thư đã trở lại.” Một cao thủ ngoài sảnh cung điện tiến vào cung kính nói.

Ngự Phong Tuấn Sơn, Ngự Phong Lôi, Ngự Phong Cẩn, Đồng quản gia, ba vị tộc lão mắt tất cả đều sáng lên, Ngự Phong Tuấn Sơn càng vội phân phó: “Tốt, ngươi lui ra đi.”

Bọn họ đã sớm đợi.

Chờ Ngự Phong Thanh Âm trở về, cũng đã phân phó người, một khi Ngự Phong Thanh Âm trở về, thì bảo nàng đến đây.

“Cũng không biết vị Phi Tuyết tiền bối này rốt cuộc là tâm tư gì.” Đồng quản gia mở miệng trầm thấp nói.

“Hy vọng hắn có thể tiếp tục ở lại Tuấn Sơn thành chúng ta đi.” Ngự Phong Tuấn Sơn cũng có chút thấp thỏm, có thể vượt qua một hồi đại kiếp nạn, toàn bộ Ngự Phong thị ai cũng vui mừng, chỉ là Ngự Phong Tuấn Sơn cũng đã có ‘dã tâm’, nếu một vị cường giả chiến lực Thần Đế hậu kỳ có thể ở lại Tuấn Sơn thành, chỗ tốt đối với bọn họ Ngự Phong thị đã lớn hơn nhiều.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Ngự Phong Thanh Âm đi đến, nàng thấy phụ thân huynh trưởng cùng với bọn người tộc lão nhìn tới, không khỏi ngẩn ra.

“Thanh Âm, mau mau vào, ngồi xuống trước.” Ngự Phong Tuấn Sơn cười phân phó.

“Vâng, phụ thân.” Ngự Phong Thanh Âm có chút khẩn trương ngồi xuống.

“Tam muội, Phi Tuyết tiền bối lần này giúp Ngự Phong thị ta, có đại ân như vậy, hắn có gì phân phó Ngự Phong thị ta làm hay không?” Ngự Phong Lôi hỏi.

Ngự Phong Thanh Âm liền lắc đầu: “Không, sư phụ không bảo Ngự Phong thị chúng ta làm cái gì.”

“Phi Tuyết tiền bối không tính rời khỏi Tuấn Sơn thành chứ?” Ngự Phong Lôi lại vội truy hỏi, đám người bọn Ngự Phong Tuấn Sơn ở bên đều khẩn trương hẳn lên.

Nếu cứu Ngự Phong thị bọn họ xong, sau đó rời đi!

Như vậy Ngự Phong thị bọn họ ngày tháng tương lai, khác biệt với hiện nay cũng không lớn, Tuấn Sơn thành bọn họ vẫn sẽ chỉ là một trong vô số thành nhỏ hẻo lánh của thần giới mênh mông, không bắt mắt như cũ! Hơn nữa căn cứ bọn họ phỏng đoán, khả năng Phi Tuyết Thần Đế rời đi còn rất cao. Thứ nhất, cường giả bực này bình thường cũng có theo đuổi của bản thân, ví dụ như bảo vật tài nguyên, sẽ rất ít một mực cư trú thành nhỏ. Thứ hai, Phi Tuyết Thần Đế quá khứ vẫn luôn thu mình ẩn cư, hẳn là không thích phân tranh, mà lần này chém giết ‘chủ nhân Ma Tâm hội’, chắc chắn nổi tiếng thần giới, đến lúc đó chỉ sợ sẽ có một số phân tranh. Mà nếu rời khỏi Tuấn Sơn thành, hướng tới thành trì khác nào đó ẩn cư, người khác muốn tìm cũng khó tìm hắn nữa, ít nhất Ngự Phong thị từng thử, căn bản không thể tìm tung vị ‘Phi Tuyết Thần Đế’ này, hơn nữa dựa theo tình báo, phi thăng giả Thần Đế hầu như đều không thể tìm tung.

“Không.” Ngự Phong Thanh Âm nghi hoặc nhìn đám người phụ thân, lắc đầu, “Sư phụ không nói rời khỏi!”

Đám người Ngự Phong Tuấn Sơn nhất thời thở phào.

“Sư phụ chỉ là nói, người không thích hỗn loạn, bảo con nói với phụ thân mọi người, không có việc quan trọng đừng đi quấy rầy người.” Ngự Phong Thanh Âm nói câu nữa.

“Nên vậy, nên vậy.” Ngự Phong Tuấn Sơn lộ ra nụ cười, “Phi Tuyết tiền bối tu hành quan trọng cỡ nào, thân phận hắn, lại há là ai cũng có tư cách gặp? Các ngươi đều nghe rõ, không có việc quan trọng, không thể đi quấy rầy.”

“Vâng.” Ngự Phong Lôi bọn họ ai cũng đáp.

Ngự Phong Tuấn Sơn cười càng thêm sáng lạn.

Không thích hỗn loạn?

Chỉ cần ‘Phi Tuyết tiền bối’ ở Tuấn Sơn thành của bọn họ, như vậy các thế lực chung quanh đều phải nhìn Ngự Phong thị bọn hắn cao hơn một cái! Ngự Phong thị bọn họ làm giao dịch với thành trì chung quanh cũng thoải mái hơn nhiều.

“Vị Phi Tuyết tiền bối này không thích hỗn loạn, nhưng chung quy có chút tục sự, hắn lại không có thủ hạ gì, đến lúc đó thích hợp nhất tự nhiên là Ngự Phong thị ta hỗ trợ hắn đi giải quyết tục sự.” Trong lòng Ngự Phong Tuấn Sơn càng thêm hài lòng.

“Thanh Âm.” Ngự Phong Tuấn Sơn hỏi, “Phi Tuyết tiền bối không bảo người ta quấy rầy, con là đồ đệ đi gặp sư phụ, không chịu ảnh hưởng chứ?”

“Con có thể gặp sư phụ bất cứ lúc nào.” Ngự Phong Thanh Âm nói.

“Tốt.” Ngự Phong Tuấn Sơn cười nói, “Thanh Âm, sư phụ con Phi Tuyết tiền bối đối với Ngự Phong thị ta có ân lớn, ân đức này phải ghi vào đáy lòng, hiểu chưa?”

“Vâng, con biết.” Ngự Phong Thanh Âm liền gật đầu.

...

Ngự Phong thị hiển nhiên là muốn để mình lên trên một chiếc chiến thuyền này của ‘Phi Tuyết Thần Đế’!

Mà ở một đêm này.

Đông Mộc thành cũng nhận được tin tức.

“Hả?” Đông Mộc thành chủ ngồi một mình ở đỉnh một ngọn núi trong thành, bản thân lúc nào cũng hòa hợp một thể với thế giới này. Hắn mặc áo bào xanh, khí tức mênh mông xa xưa giống như đại địa. Hắn mở mắt ra, lộ ra sự kinh ngạc, “Ở Tuấn Sơn thành thành nhỏ đó, thế mà xuất hiện một vị phi thăng giả Thần Đế cấp Thần Đế trung kỳ, thực lực sánh ngang Thần Đế hậu kỳ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.