Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 83: Chương 83: Long Sơn lâu Hắc Thiết Lệnh




“Rốt cuộc nơi nào không phù hợp?”

“Thực nghiệm thể sao có thể sụp đổ thân thể?”

Bạch Nguyên Chi không ngừng suy tư vấn đề gặp phải trong một đêm thí nghiệm lúc trước.

Bỗng nhiên

“Sư phụ, sư phụ, Tuyết Ưng lĩnh lĩnh chủ tới chơi!” Bên ngoài truyền đến thanh âm có chút khiếp đảm, ai cũng biết sáng sớm khi đại pháp sư yên lặng suy nghĩ là không thích bị quấy rầy nhất.

Đương nhiên, chỉ là không thích, không phải không thể!

Như lúc thí nghiệm, là tuyệt đối cấm quấy rầy! Trừ phi xảy ra chuyện lớn bằng trời.

“Vị thiếu niên lĩnh chủ kia?” Bạch Nguyên Chi hơi sửng sốt, có chút nghi hoặc. Từ lần trước Đông Bá Tuyết Ưng bái phỏng đến bây giờ còn chưa được bao lâu, chẳng lẽ đã kiếm được trái tim Ngân Nguyệt Lang Vương hoặc là năm vạn kim tệ?

“Mau mau cho mời!”

Bạch Nguyên Chi lập tức đứng dậy rời khỏi căn phòng yên tĩnh, đi phòng khách nghênh đón.

...

Đại pháp sư Bạch Nguyên Chi đứng ở cửa phòng khách chuyên môn nghênh đón, thiếu niên một bộ đồ đen đeo rương binh khí đã đi tới, khiến Bạch Nguyên Chi đại pháp sư âm thầm kiêng kị, khí tức trên người vị thiếu niên lĩnh chủ này lại càng thêm thu liễm, nhưng đại pháp sư Tinh Thần lực cường đại, cảm ứng sâu sắc cỡ nào? Có thể hoàn toàn cảm nhận được khí tức nhìn như thu liễm lại càng thêm làm người ta kinh hãi kia.

“Đại pháp sư.” Đông Bá Tuyết Ưng mỉm cười nói.

“Lĩnh chủ, mời.” Bạch Nguyên Chi đại pháp sư cũng có chút khách khí.

Hai người chia ra ngồi xuống.

“Lĩnh chủ lần này đến chỗ ta...” Bạch Nguyên Chi đại pháp sư nhìn Đông Bá Tuyết Ưng.

“Đại pháp sư mời xem.” Đông Bá Tuyết Ưng lật tay, lòng bàn tay liền xuất hiện một cái hộp sắt, trong hộp sắt nhất thời tản mát ra mùi tanh thoang thoảng, Đông Bá Tuyết Ưng đem hộp sắt đưa qua.

Bạch Nguyên Chi lập tức đoán được là cái gì, kích động thân thể cũng run lên, vội đưa tay tiếp nhận.

Nhẹ nhàng mở ra.

Bên trong chính là trái tim Ngân Nguyệt Lang Vương, hơn nữa còn phi thường tươi mới! Từ hôm qua giết chết Ngân Nguyệt Lang Vương đến bây giờ cũng chỉ mới một ngày thời gian, hơn nữa còn đặt ở trong dây chuyền trữ vật không có chút không khí, trái tim này có độ tươi mới cực cao.

“Trái tim Ngân Nguyệt? Cảm giác thời gian cũng không đến một canh giờ.” Bạch Nguyên Chi kích động. Trái tim Ngân Nguyệt cùng năm vạn kim tệ, lão càng mong có được trái tim Ngân Nguyệt này hơn. Bởi vì cho dù có được năm vạn kim tệ nhiều nhất mua chút tài liệu mà thôi... Mà trái tim Ngân Nguyệt này, lại có thể khiến một tác phẩm lão luôn muốn hoàn thành có thể nhanh chóng hoàn thành.

Chỉ là muốn mua được trái tim Ngân Nguyệt tươi mới, là việc chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, không khéo như vậy vừa vặn có người đi Hủy Diệt sơn mạch, hơn nữa lại giết chết Ngân Nguyệt Lang Vương nhanh như vậy. Các hạng mục khác của thực nghiệm này đã sớm chuẩn bị tốt, trái tim Ngân Nguyệt hắn lại đợi ước chừng đã tám năm, mãi chưa kiếm được.

Nếu chuyên môn mời cao thủ đi Hủy Diệt sơn mạch tìm kiếm Ngân Nguyệt Lang Vương chém giết, vậy giá phải trả sẽ rất cao rất cao, không phải hắn có thể thừa nhận.

“Đại pháp sư.” Đông Bá Tuyết Ưng mở miệng.

Bạch Nguyên Chi lúc này mới đè nén xuống cơn mừng như điên, vội ngẩng đầu nói: “Lĩnh chủ cứ yên tâm, lĩnh chủ ngươi đã đem trái tim Ngân Nguyệt đưa tới, Bạch Nguyên Chi ta... Nhất định sẽ dốc sức dạy đệ đệ của ngươi, thu hắn làm thân truyền đệ tử, hơn nữa chỉ cần Tinh Thần lực hắn đạt tới bậc cửa, ta liền cam đoan hắn có thể trở thành một gã pháp sư!”

Thu bảo bối như thế, hắn đương nhiên cần làm việc cho tốt.

“Vậy phiền đại pháp sư rồi.” Đông Bá Tuyết Ưng mỉm cười nói, “Không biết đệ đệ của ta khi nào có thể tới đây?”

“Lúc nào cũng được.” Bạch Nguyên Chi nói, lập tức lão từ trong lòng lấy ra một cái thẻ gỗ, trên thẻ gỗ có một chữ ‘Bạch’, “Đây là tín vật, đệ đệ ngươi mang theo tín vật này tới đây là được.”

Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.

Hắn cũng không sợ Bạch Nguyên Chi này dám giở trò!

Bạch Nguyên Chi này tương tự cũng không có khả năng cầm bảo bối liền trở mặt, dù sao có thể trong thời gian ngắn như vậy đưa tới trái tim Ngân Nguyệt tươi mới, chỉ sợ muốn âm thầm giết lão cũng không phải việc khó! Dù sao, độ khó của giết một con Ngân Nguyệt Lang Vương không thua gì giết một gã đại pháp sư cấp Lưu Tinh.

“Đệ đệ của ta chờ qua năm sau, ta sẽ đem hắn đưa tới, đến lúc đó sẽ quấy rầy đại pháp sư.” Đông Bá Tuyết Ưng thu tín vật, lập tức đứng dậy, “Ta cũng cáo từ.”

Bạch Nguyên Chi cũng đứng dậy đưa tiễn.

Nhìn Đông Bá Tuyết Ưng rời đi, Bạch Nguyên Chi cầm hộp sắt, âm thầm suy tư: “Vị thiếu niên lĩnh chủ này lúc trước đã nói trong một tháng sẽ đưa đến Ngân Nguyệt Chi Tâm hoặc là năm vạn kim tệ, hiện tại nhanh như vậy đã đưa đến, Ngân Nguyệt Chi Tâm còn tươi mới như thế, hiển nhiên vừa mới chém giết một con Ngân Nguyệt Lang Vương. Ai giết? Tuyết Ưng lĩnh tựa như không có cao thủ mạnh như vậy.”

Tông Lăng, Đồng Tam, sớm đã có danh tiếng, nhưng đều không phải có thể giết chết Ngân Nguyệt Lang Vương.

“Là thiếu niên lĩnh chủ này?” Bạch Nguyên Chi thầm đoán.

Lão lúc trước từng gặp Tông Lăng, Lục Tí Xà Ma Tông Lăng tuy là cao thủ, còn chưa khiến lão sinh ra cảm giác uy hiếp.

Cũng chỉ thiếu niên lĩnh chủ này khiến lão có chút nhìn không thấu.

...

Đông Bá Tuyết Ưng lại đi đưa một vạn kim tệ lúc trước mua Phi Tuyết thần thương nợ, liền mang theo chút thủ hạ, nhanh chóng trở về Tuyết Ưng lĩnh.

Dọc theo cửa chính thành bảo mà vào.

Dọc theo đường đi các binh sĩ, người hầu đều cung kính vô cùng.

“Ca ca, ca ca, ca buổi sáng đi Nghi Thủy thành thế mà không mang theo ta đi.” Thanh Thạch ở lầu ba lầu chính thành bảo, tựa lan can nhìn phía dưới.

“Lúc ta xuất phát, đệ còn đang ngủ.” Đông Bá Tuyết Ưng nhảy ‘vù’ liền rơi xuống bên cạnh đệ đệ ở lầu ba, lấy ra tín vật trong tay đưa cho đệ đệ, “Thanh Thạch, nhìn xem, đây là cái gì?”

Thanh Thạch nghi hoặc cầm tấm lệnh bài gỗ này: “Lệnh bài gỗ, để làm chi? Bên trên còn có một chữ ‘Bạch’?”

“Đây là tín vật của Bạch Nguyên Chi đại pháp sư, chờ sang năm, đệ có thể đi chỗ đại pháp sư, trở thành thân truyền đệ tử của lão.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.

“A, đại pháp sư đồng ý thu đệ làm thân truyền đệ tử? A, ha ha ha...” Thanh Thạch hưng phấn đến mức lắc mông, “Sướng quá, sướng quá.”

“Nhưng ca ca, vậy đệ không phải là không được gặp ca sao?” Thanh Thạch có chút không nỡ.

“Ha ha ha, Nghi Thủy thành cách chỗ chúng ta có xa bao nhiêu đâu, đệ lúc nào cũng có thể trở về thăm ta, ta cũng có thể đi thăm đệ.” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói.

“Vâng.” Thanh Thạch trịnh trọng gật đầu. Nó cũng sớm đã xem rất nhiều sách loại pháp sư mẫu thân để lại, cũng rất chờ mong đối với kiếp sống pháp sư.

...

Buổi chiều hôm đó.

Bầu trời có tuyết lớn bay bay. Là hành tỉnh tận cùng bắc bộ toàn bộ đế quốc, thời tiết có tuyết quá thường gặp.

Đông Bá Tuyết Ưng đang khoanh chân ngồi trong phòng, nhìn tuyết lớn bay bay ngoài phòng. Sau khi thương pháp đạt tới cảnh giới đại sư, tuy mỗi ngày vẫn tiêu phí một canh giờ tu luyện một phen, nhưng trên thực tế tác dụng tu luyện càng nhiều là kích thích gân cốt thân thể trưởng thành nhanh hơn, muốn thương pháp tăng lên? Lúc này... Cần cảm ngộ thiên địa tự nhiên.

Lấy thiên địa tự nhiên làm thầy, từ trong đó tìm hiểu.

“Chủ nhân, chủ nhân, bên ngoài có một vị tự xưng lâu chủ Long Sơn lâu, muốn đến bái kiến chủ nhân.” Người hầu bên ngoài chạy có chút thở hổn hển.

“Long Sơn lâu?” Trong mắt Đông Bá Tuyết Ưng chợt lóe tinh quang.

Hắn biết một số tin tức về Long Sơn lâu.

Đây là một tổ chức rất thần bí, trải rộng toàn bộ đế quốc, địa vị lâu chủ Nghi Thủy thành Long Sơn lâu không thua gì thành chủ Nghi Thủy thành.

Lập tức đứng dậy lập tức chạy tới cửa chính thành bảo tự mình đi nghênh đón.

“Mở cửa, mời khách quý vào.” Đông Bá Tuyết Ưng đi tới chỗ cửa chính thành bảo.

Một đám người bị ngăn ở bên ngoài, cầm đầu là một nam tử trung niên tóc đen khí độ bất phàm, bên cạnh là một lão giả tóc trắng, phía sau thì là một đám Thiên giai kỵ sĩ hộ vệ.

“Ha ha, sớm nghe đại danh thương ma Đông Bá Tuyết Ưng, hôm nay vừa gặp, quả nhiên bất phàm.” Người trung niên tóc đen mỉm cười nói, “Tại hạ Nghi Thủy thành Long Sơn lâu lâu chủ Tư An!”

“Ra mắt Tư An đại nhân.” Đông Bá Tuyết Ưng cũng có chút khách khí, “Tư An đại nhân, mời vào trong.”

Đông Bá Tuyết Ưng, Tư An đại nhân hai người sóng vai mà đi, người khác đều theo ở phía sau.

“Tư An đại nhân đội tuyết đến, không biết có chuyện gì?” Đông Bá Tuyết Ưng vừa đi vừa cười hỏi.

“Lĩnh chủ ngươi sức một người diệt trừ Loan Đao minh, chẳng lẽ đại sự bực này còn muốn giấu hay sao? Lĩnh chủ đại nhân ngươi hôm qua lại vác da lông Ngân Nguyệt Lang Vương một đường chạy hơn chín trăm dặm, người bắt gặp cũng không ít, chuyện chém giết Ngân Nguyệt Lang Vương, cũng muốn giấu?” Tư An đại nhân cười hỏi.

Đông Bá Tuyết Ưng thầm giật mình.

Việc mình làm hôm qua, hôm nay vị Tư An đại nhân này tựa như đã biết hết, Long Sơn lâu quả thật lợi hại.

“Đương nhiên ta hôm nay đến, một là đưa ngươi tiền thưởng giết chết tội phạm truy nã quan trọng Cái Bân! Thứ hai quan trọng hơn, đưa Long Sơn lâu Hắc Thiết Lệnh của ta.” Tư An đại nhân nói.

“Hắc Thiết Lệnh?” Trái tim Đông Bá Tuyết Ưng khẽ run lên.

Mình chờ đợi một ngày này...

Đã đợi lâu lắm rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.