Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 693: Chương 693: Mài




Phành phành phành! ! !

Đại ma thần tám cánh tay, ở lúc ngăn cản chín cái thân thể thế giới công kích phi thường tùy ý, trực tiếp tùy tay đập! Dù sao chín cái thân thể thế giới cũng không có huyết luyện thần binh, còn chưa gây thương tổn được đại ma thần. Đại ma thần chỉ cần dụng tâm ngăn trở Xích Vân thương là được.

Trong lúc nhất thời mặc cho Đông Bá Tuyết Ưng công kích như thế nào, cũng không thương tổn được đại ma thần chút nào nữa.

“Ngươi không thể điều động Giới Thần lực, sinh ra thêm sáu cánh tay, hao phí không ít sinh mệnh lực nhỉ.” Đông Bá Tuyết Ưng ngừng lại.

“Đúng, là tiêu hao sinh mệnh lực.” Trong đôi mắt tinh không màu đỏ tươi của đại ma thần tràn đầy tức giận, nhìn chằm chằm Đông Bá Tuyết Ưng, “Ta bị giam giữ ở đây không thể bổ sung lực lượng, cho nên mỗi một phần sinh mệnh lực ta đều phải tiết kiệm chút, nhưng ngươi ép ta, ép ta như vậy! Tuy sinh ra thêm sáu cánh tay tiêu hao không ít sinh mệnh lực, nhưng hôm nay hiện tại ta chỉ cần duy trì là được, sinh mệnh lực cần để duy trì cực ít, Huyết Hải Ma Thân của ta chống đỡ một ức năm cũng không khó.”

Đông Bá Tuyết Ưng trầm mặc.

Hắn biết đại ma thần không nói dối, bởi vì bản thân hắn cũng là Giới Thần nhị trọng thiên, mặc dù không thể hấp thu lực lượng bên ngoài, thân thể cường đại hoàn toàn có thể tồn tại cực lâu! Chỉ duy trì sinh ra thêm sáu cánh tay, một ức năm hẳn là rất bình thường.

Một ức năm? Mình chỉ sợ sớm thành Giới Thần tứ trọng thiên.

“Hừ.” Đông Bá Tuyết Ưng đồ đen xoay người cất bước, xuyên qua gợn sóng pháp trận dập dờn ra, mà chín Đông Bá Tuyết Ưng áo bào tinh lam khác chung quanh mỗi cái tiêu tán tựa như bọt biển, vô số sợi xích màu đen cũng đều tiêu tán hết trở về hư vô.

Nhìn theo Đông Bá Tuyết Ưng rời đi, trong mắt đại ma thần có sự tức giận.

Lần trước hắn chẳng hề để ý, nhưng lần này bị ép sinh ra sáu cánh tay, mỗi một cánh tay đều có lân giáp cơ thịt xương khớp, đây chính là cánh tay Huyết Hải Ma Thân, cường hãn dị thường. Mỗi một cánh tay tiêu hao lực lượng đều phi thường lớn! Sáu cánh tay sinh trưởng ra... lực lượng tiềm tàng trong cơ thể hắn đã bị tiêu hao gần nửa! Hắn hiện tại chỉ có thể duy trì, nếu thu hồi cánh tay, để sinh ra một lần nữa, sẽ có rất nhiều lực lượng hao tổn.

Hắn có cảm giác, Giới Thần nhị trọng thiên này sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.

******

Huyết Nhận thần đình, trong đại điện bí ẩn dưới lòng đất.

Ngọn lửa trong Vũ Trụ Đồng Lô khổng lồ vẫn hừng hực như cũ, Huyết Nhận thần đế vẫn khoanh chân ngồi, quan sát Vũ Trụ Đồng Lô, muốn có thực lực cường đại thì phải có sự kiên nhẫn to lớn, Huyết Nhận thần đế rất rõ muốn bước ra một bước đó là gian nan cỡ nào, trình độ gian nan của một bước này... so với độ khó Giới Thần tứ trọng thiên thành đại năng giả còn cao hơn nhiều.

Nhưng một khi bước ra, Huyết Nhận thần đế hắn sẽ chính là người mạnh nhất không thể tranh luận, hoàn toàn bao trùm ở phía trên ba vị chúa tể thâm uyên, mấy người bọn Thời Không đảo chủ.

Nhưng Huyết Nhận thần đế cũng rõ ràng, mỗi người bọn họ đều muốn bước ra một bước đó.

“Huyết Nhận, Huyết Nhận, Đông Bá tiểu tử tu hành hai môn bí thuật Tỏa Giới tháp, lại đi giao thủ với tên tù nhân kia.” Hắc điểu trên vai Huyết Nhận thần đế nói, “Chỉ thiếu một chút thôi, tên tù nhân đó sinh ra sáu cánh tay, nay tổng cộng có tám cánh tay, toàn lực phòng ngự, Đông Bá tiểu tử căn bản không giết được hắn. Ngươi kẻ làm sư tôn này quá độc ác, thật muốn ép hắn thành Giới Thần tam trọng thiên mới nhận được tuyệt học?”

“Phải ép một chút, vốn là thiên phú cực cao trong lòng tràn ngập ngạo khí, ngạo khí này đè ép chút, mài đi một chút.” Huyết Nhận thần đế lạnh nhạt nói.

Tuy Đông Bá Tuyết Ưng đệ tử này tính tính tình rất tốt, nhưng thần đế rất rõ, người có thể có thành tựu lớn, trong lòng kẻ nào không có ngạo khí? Ngạo khí phải mài đi chút, mài tâm tính.

Như bản thân thần đế, nay muốn từ trong Vũ Trụ Đồng Lô nắm giữ lực lượng cấp độ cao hơn, lần lượt thất bại, vô số lần thất bại, thậm chí thần đế cũng đã làm tốt chuẩn bị ngàn ức năm vạn ức năm! Ngàn ức năm vạn ức năm đều không kiêu không vội, cái này cần tâm tính cỡ nào? Một khi nôn nóng, tâm bất định, căn bản không thể tìm hiểu.

...

Đông Bá Tuyết Ưng bị sư tôn cố ý mài, đang có chút buồn rầu từ dãy núi phía sau bay trở về Ân Thạch biệt viện.

“Sư huynh.”

“Đông Bá sư huynh.”

Một số đồng môn đệ tử trong Ân Thạch biệt viện đều rất cung kính chào hỏi.

Đông Bá Tuyết Ưng cũng mỉm cười ứng phó đôi chút, rất nhanh bước trở về động phủ của mình.

“Sư tôn có thể định ra một khảo nghiệm này, nếu có thể dễ dàng thành công, vậy ý nghĩa khảo nghiệm sẽ không lớn.” Đông Bá Tuyết Ưng rất nhanh đè xuống suy nghĩ phức tạp, “Ta đã giao thủ với tù nhân này, nếu hắn không sinh ra sáu tay, ta hoàn toàn có thể tiêu hao chết hắn. Nhưng hiện tại hắn sinh ra sáu tay... Vậy ta phải càng mạnh hơn! Không đơn giản là chân thân mạnh hơn, thân thể thế giới cũng phải mạnh hơn. Thân thể thế giới cũng phải có thể uy hiếp đến nó.”

Chỉ chân thân mạnh hơn chút, đại ma thần bằng vào cảnh giới hoàn toàn có thể phòng ngự được.

Nếu chín thân thể thế giới đều có thể thương tổn đến hắn, đại ma thần muốn cản cũng không dễ dàng.

“Muốn cho thân thể thế giới uy hiếp lớn hơn nữa, như vậy phải sáng chế bí kỹ lợi hại hơn!” Đông Bá Tuyết Ưng âm thầm nói.

Hắn cũng không vội.

Nay thực lực đã là cực hạn trong thời gian ngắn có thể tăng lên, muốn tăng lên nữa, thời gian cần thiết cũng phải dài hơn nhiều.

Hắn trước bầu bạn thê tử Tĩnh Thu ăn uống nói chuyện phiếm.

“Tuyết Ưng.” Tĩnh Thu rót rượu cho Đông Bá Tuyết Ưng, đồng thời hỏi, “Ngọc Nhi và Thanh Dao cũng đã sớm thành thần, hai đứa bé bọn nó chung quy không thể nán lại mãi ở trong Hồng Thạch sơn chứ, cho dù vì an toàn, bọn nó cũng có phép phân thân! Bọn nó cũng có thể giống chúng ta, để phân thân tiến vào thần giới xông pha, ý của ta là, mặc kệ bọn nó xông pha ở thần giới.”

“Thực lực của bọn nó vẫn yếu chút.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.

“Bằng vào bí thuật cấp Giới Thần cũng sánh được với Thần cấp đỉnh phong rồi.” Dư Tĩnh Thu nói, “Không kém! Chàng lúc trước tám tuổi đã là lĩnh chủ Tuyết Ưng lĩnh.”

Đông Bá Tuyết Ưng cười, cũng đúng, ở trong Hồng Thạch sơn mình cũng mặc kệ bọn nó mạo hiểm, tuy khí linh Hồng Thạch luôn âm thầm bảo hộ, nhưng con cái mình cũng không biết có bảo hộ âm thầm, cho nên cũng sớm có hiệu quả mài giũa. Cũng có thể một mình đảm đương một phía rồi.

“Như vậy đi, ta nay đang cố gắng đối phó một gã tù nhân phía sau núi.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, “Một khi đánh chết tù nhân, ta hẳn là sẽ xuất sư! Nếu trong thời gian ngắn có thể được, đến lúc đó ta cũng sẽ đem Qua Bạch sư huynh, Hạ Phi Vân sư huynh bọn họ đều đưa ra khỏi vật chất giới, đến lúc đó tự nhiên đem Ngọc Nhi, Thanh Dao cũng đưa ra cùng. Nếu trong thời gian ngắn ta không thể đột phá, cũng sẽ đưa bọn họ đi ra.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.