Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 118: Chương 118: Một đêm trôi qua (2)




Nhưng sự thật thì sao?

Hắn càng thêm kinh diễm loá mắt, chém giết khó phân thắng bại với Hạng Bàng Vân, cuối cùng Hạng Bàng Vân ở trong sinh tử càng thể hiện ra chân thân, dùng đoản mâu đánh chết!

Hai mươi hai tuổi, đã bước vào năm mươi hạng đầu Long Sơn bảng!

Loá mắt như thế! Chói mắt!

Tuyệt thế tồn tại hầu như nhất định có thể bước vào Siêu Phàm, nhưng lại...

Ngã xuống rồi!

“Đáng tiếc, đáng tiếc.” Tư An nhẹ nhàng lắc đầu, hắn cũng cảm thấy quá tiếc nuối, hắn là nhân viên nội bộ trung tâm của Long Sơn lâu, cho nên mới biết một khi bước vào Siêu Phàm là khái niệm cỡ nào, đó chính là cấp độ sinh mệnh thật sự khác. Cấp Xưng Hào lợi hại tới đâu nữa vẫn là phàm nhân, cùng Siêu Phàm... Có chênh lệch như lạch trời.

Đương nhiên ngụy Siêu Phàm không thể tính ở trong!

Thiên tư giống Đông Bá Tuyết Ưng, chỉ cần còn sống, hầu như nhất định có thể bước vào Siêu Phàm, Siêu Phàm thật sự!

“Vậy ta sẽ không quấy rầy nữa.” Tư An liền nói, “Ta còn cần đi hỏi bọn Bạch Nguyên Chi, mấy ngày này Nghi Thủy thành chúng ta chỉ sợ sắp náo nhiệt rồi.”

“Ta tiễn lâu chủ.” Tông Lăng tiễn Tư An ra khỏi cổng thành bảo.

Nhìn theo Tư An đại nhân dẫn người nhanh chóng hướng pháp sư lâu bên cạnh tiến đến.

Tông Lăng nhìn thấy một bóng người đứng cách đó không xa, đó là một cô gái nhỏ nhắn - Cơ Dung, Cơ Dung đứng ở nơi đó, mỏng manh đáng thương.

“Ngươi còn không đi?” Sắc mặt Tông Lăng khó coi, lạnh giọng quát lớn.

“Ta muốn gặp Thanh Thạch một lần!” Cơ Dung nói.

Tông Lăng hừ lạnh một tiếng quay đầu bỏ đi.

Đông Bá Tuyết Ưng ở trước khi rơi vào Hắc Phong uyên nói ra yêu cầu cuối cùng, chính là bảo đệ đệ rời khỏi Cơ Dung! Tông Lăng tự nhiên là tuyệt đối đứng về phe Đông Bá Tuyết Ưng, tự nhiên cũng không thích Cơ Dung này.

...

Thành bảo, trong thư phòng.

Thanh Thạch ngồi ở vị trí quá khứ ca ca thường ngồi, nhẹ nhàng vuốt ve bàn sách, trong lòng nhớ lại đều là từng cảnh tượng từ nhỏ đến lớn cùng ca ca. Ca ca đối với mình trân trọng đã vượt qua tất cả, mình còn trẻ bái sư, ca ca đã không để ý nguy hiểm đi Hủy Diệt sơn mạch.

Hắn không quên được lời ca ca nói.

“Trừ phi Đông Bá Tuyết Ưng ta chết, nếu không ai cũng đừng nghĩ tổn thương đệ đệ của ta! Hạng Bàng Vân ngươi cũng không được!” Lúc ấy Đông Bá Tuyết Ưng cầm trường thương, ở trước mặt Hạng Bàng Vân nói, mơ hồ quanh quẩn ở bên tai.

“Thanh Thạch! Sống cho tốt, đừng làm ta thất vọng!”

Đông Bá Tuyết Ưng ở trong gió lốc đen bắt đầu rơi xuống, vẫn nhìn hắn.

Bốp! Bốp!

Nước mắt nhỏ xuống, rơi ở trên bàn sách, vỡ vụn ra.

Khi mất đi, mới hối hận không kịp.

“Ca, đệ tin tưởng ca nhất định sẽ trở về, nhất định sẽ, ta sẽ chờ ca, chờ mãi.” Thanh Thạch nói nhỏ, “Ca yên tâm, đệ sẽ không để ca thất vọng, đệ là em trai của Đông Bá Tuyết Ưng, ca ca của đệ là thiên tài giỏi nhất toàn bộ thiên hạ, đệ tuyệt đối sẽ không làm ca mất mặt!”

Thùng thùng thùng.

Tiếng đập cửa vang lên.

“Thanh Thạch.” Thanh âm Tông Lăng vang lên ở bên ngoài, “Cơ Dung kia vẫn ở ngoài cửa thành bảo, vẫn muốn gặp con một lần.”

Thanh Thạch đứng dậy, mở cửa thư phòng.

Tông Lăng ở bên ngoài.

“Đi thôi.” Thanh Thạch rất bình tĩnh.

Tông Lăng gật đầu, hắn cũng nhìn Thanh Thạch lớn lên, biết Thanh Thạch tuy đơn thuần chút, nhưng cũng là đứa trẻ rất tốt, hắn tin tưởng Thanh Thạch, cho nên mới đến nói cho Thanh Thạch, để y đi kết thúc.

...

Trên tường thành thành bảo.

Thanh Thạch đứng ở trên tường thành, quan sát phía dưới, phía dưới một bóng người đang đứng cô đơn - ‘Cơ Dung’ .

“Thanh Thạch.” Cơ Dung ngẩng đầu nhìn, trong mắt nàng có đau đớn không nỡ.

“Anh trai ta nói với ta, rốt cuộc có phải sự thật hay không?” Giọng Thanh Thạch lại lạnh như băng.

Cơ Dung liền nói: “Không phải, thực không phải!”

“Ta hỏi thêm một lần, rốt cuộc có phải thật hay không!” Thanh Thạch quan sát phía dưới, hai mắt như lưỡi đao, nhìn chằm chằm mắt Cơ Dung.

Cơ Dung bị nhìn chằm chằm như vậy, thoáng chần chờ, liền nói: “Thanh Thạch, huynh cũng không tin muội?”

“Ngươi cho rằng ta còn có thể tin ngươi!”

“Ha ha... Ta thế mà bởi vì ngươi, khiến anh trai ta đau lòng. Ha ha, ta ngu xuẩn bao nhiêu, đáng cười bao nhiêu! Ha ha ha...” Thanh Thạch điên cuồng cười.

Bên cạnh, Tông Lăng yên lặng nhìn, hắn biết Thanh Thạch lúc này cũng nên phát tiết một phen.

“Cút!”

Thanh Thạch nói lạnh như băng, “Anh trai ta nói, ngươi sáng mai nhất định phải rời khỏi Tuyết Thạch sơn, từ nay về sau, cấm bước vào Tuyết Thạch sơn một bước nữa!”

“Thanh Thạch, huynh thật sự muốn...” Trong mắt Cơ Dung đầy nước mắt.

“Nghe lệnh ta.” Thanh Thạch trực tiếp hạ lệnh, “Giữa trưa ngày mai, nếu Cơ Dung cô nương còn ở Tuyết Thạch sơn ta, thì mạnh mẽ đem cô ta ném xuống núi.”

“Vâng.” Chung quanh, toàn bộ binh sĩ tuần tra, binh sĩ trông coi phía dưới ai cũng tuân mệnh.

Lập tức Thanh Thạch xoay người rời đi.

“Thanh Thạch, Thanh Thạch...” Cơ Dung liên tục hô, lại chỉ có thể nhìn Thanh Thạch rời khỏi tường thành, nàng rốt cuộc không nhìn thấy.

Sắc mặt Cơ Dung khó coi, trong lòng phẫn nộ không cam: “Đông Bá Tuyết Ưng, chết tiệt, ngươi chết rồi, còn muốn phá chuyện tốt của ta.”

...

Đêm đó.

Tư An đại nhân nhanh chóng đem tin tức bẩm lên, tin tức ngay trong đêm đã đưa tới tổng lâu Long Sơn lâu An Dương hành tỉnh! Lâu chủ tổng lâu cũng không dám chậm trễ, lập tức đem tin tức bẩm lên cho tồn tại Siêu Phàm!

Đồng thời vị Tư Trần pháp sư kia cũng ngay trong đêm đem tin tức truyền về, Tư gia ở quận Thanh Hà một tay che trời, tin tức quan trọng như thế đương nhiên phải mau chóng để lão tổ mình ‘Tư Lương Hồng’ biết.

******

Một đêm không tầm thường rốt cuộc qua đi, ngày hôm sau, trời đã sáng.

Đáy Hắc Phong uyên.

“Hô.” Khoanh chân mà ngồi tĩnh tu một đêm, Đông Bá Tuyết Ưng mở mắt, thương thế trên người đã hoàn toàn ổn.

Hắn đứng dậy đi tới cửa cái hang này.

Nay trời đã sáng, mặc dù có gió lốc đen ở trên không ngăn cản, không nhìn thấy mặt trời, nhưng toàn bộ đáy thung lũng vẫn biến thành một mảng sáng ngời, cũng có thể nhìn thấy một ít thực vật hoa cỏ, so sánh với đáy thung lũng trong đêm đen... Nay đáy thung lũng đã đẹp như tiên cảnh, vách núi loang lổ còn có chút rêu, xa xa, tòa động phủ cung điện nguy nga kia vẫn tản ra thanh quang nhàn nhạt.

Ban ngày, động phủ cung điện phát ra thanh quang nhạt hơn chút, hào quang lưu chuyển, mang theo vô tận huyền diệu.

“Đáng tiếc một khi tới gần, rất có thể bị trực tiếp đánh chết.” Đông Bá Tuyết Ưng thầm nghĩ, “Vị thần sứ đại nhân kia còn có Hạng Bàng Vân, thức ăn nước uống bọn họ để lại trong bảo vật trữ vật tuy rất nhiều, ta nay có thể hấp thu lực lượng thiên địa, đối với thực vật tiêu hao tuy cũng rất ít, nhưng chỉ sợ cũng chỉ có thể duy trì một năm thời gian. Một năm thời gian, ta không tìm thấy đường đi ra ngoài, cũng chỉ có thể đói chết tươi!”

“Tuy rất nguy hiểm, nhưng phải tìm ra một con đường sống.” Đông Bá Tuyết Ưng cẩn thận quan sát bên ngoài, suy nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.