“Hả?”
Bóng người giáp vàng đang ở cạnh một dòng nham thạch nóng chảy khoanh chân ngồi mở mắt ra, trong đôi mắt có sự tức giận, “Một tầng thâm uyên thế giới này, là lãnh địa của ta! Ai thế mà đến lãnh địa của ta, giết thủ hạ của ta, thế mà cũng không thông báo ta một tiếng?”
Làm thâm uyên quân chủ, tự nhiên có mặt mũi của quân chủ.
Huống chi, Đạt Nhĩ Hào sau khi trở thành giới thần tam trọng thiên, đã xem như thủ hạ cực quan trọng của hắn, giới thần tam trọng thiên dưới trướng hắn cũng chỉ mấy chục người thôi.
“Ta lại muốn xem, rốt cuộc là ai cuồng vọng như vậy.” Trong đôi mắt nam tử giáp vàng có sự tức giận, trong nháy mắt liền biến mất không thấy.
...
Đông Bá Tuyết Ưng nhìn Đạt Nhĩ Hào quỳ mọp cầu xin tha thứ trước mặt, tâm tình lại rất phức tạp, dù sao cũng là tồn tại thành lập ‘Ma thần hội’ ở thế giới Hạ tộc! Bóng ma của hắn từng bao phủ thế giới Hạ tộc mấy ngàn vạn năm, nay chân thân hắn ở trước mặt mình quỳ mọp cầu xin tha thứ.
Quỳ mọp cầu xin tha thứ, Đông Bá Tuyết Ưng cũng không kỳ quái. Trong hắc ám thâm uyên chinh chiến giết chóc rất nhiều, một phe yếu thế thần phục phe cường thế, quá thông thường.
“Giữ lại tính mạng ta, ta còn có thể góp sức cho tôn thượng.” Đạt Nhĩ Hào ngẩng mặt nói.
Đông Bá Tuyết Ưng nhìn đại ma thần trên mặt tràn đầy lân giáp này, nhướng mày.
Oành.
Bên cạnh, một bóng người giáp vàng xuất hiện.
“Bệ hạ!” Đạt Nhĩ Hào vội hô. Một tầng thâm uyên thế giới bình thường cũng chỉ phạm vi mấy vạn ức dặm, đối với giới thần tứ trọng thiên mà nói quả thực nháy mắt là tới.
“Hả?” Đông Bá Tuyết Ưng nhướng mày, ánh mắt nhìn quét bóng người giáp vàng này.
Nam tử giáp vàng nhìn thấy Đông Bá Tuyết Ưng, vốn còn muốn tức giận nói vài câu, nhưng sau khi nhìn thấy áo bào đỏ sậm trên người Đông Bá Tuyết Ưng, chợt biến sắc, áo bào này... Huyết Nhận quán chủ? Mà có thể đảm đương ‘Quán chủ’ của Huyết Nhận tửu quán, vậy đều là do Huyết Nhận thần đế tự mình ban cho áo bào như vậy, mỗi một người thấp nhất cũng là chiến lực đại năng giả!
Chiến lực đại năng giả, nào phải hắn một giới thần tứ trọng thiên có thể trêu chọc? Huống chi các Huyết Nhận quán chủ đều là sát thủ, sát thủ làm việc đều là đánh lén, sao có thể thông báo ai?
“A, vị quán chủ này, ngươi đang chấp hành nhiệm vụ.” Nam tử giáp vàng vội nặn ra nụ cười, “Ta không quấy rầy nữa, không quấy rầy nữa.” Nói xong lập tức xoay người, ‘Vèo’ liền biến mất không thấy.
“Bệ hạ, bệ hạ!” Đạt Nhĩ Hào trừng to mắt, vội khàn cả giọng hô.
Nhìn thấy thâm uyên quân chủ chật vật rời đi như vậy, đặc biệt nghe được ‘Quán chủ, ngươi đang chấp hành nhiệm vụ’, Đạt Nhĩ Hào tuy kiến thức tương đối kém chút, nhưng dù sao có thể khiến bệ hạ nhà mình chật vật chạy chỉ sợ là thực lực đại năng giả, lại kết hợp ‘Quán chủ’ ‘Nhiệm vụ’ tự nhiên lập tức đoán được: “Huyết Nhận tửu quán, sát thủ cấp quán chủ?”
“Sao có thể, một sát thủ cấp quán chủ thế mà sẽ đến đối phó ta?” Đạt Nhĩ Hào sợ hãi. Cấp quán chủ, đó là gần với tổng quán chủ! Tổng quán chủ là sát thủ số một thần giới thâm uyên ‘Huyết Nhận thần đế’ !
“Nhưng có thể khiến bệ hạ chạy trốn, quả thực là cấp quán chủ.”
“Là ai tuyên bố nhiệm vụ đối phó ta, thế mà còn khiến Huyết Nhận quán chủ ra tay?” Đạt Nhĩ Hào cảm thấy tuyệt vọng cùng với không cam lòng, thực lực chênh lệch quá lớn, tự nhiên tuyệt vọng.
Đông Bá Tuyết Ưng nhìn hắn, hỏi: “Đạt Nhĩ Hào.”
“Quán chủ, quán chủ.” Đạt Nhĩ Hào quỳ mọp, cung kính, thậm chí cũng có chút nịnh nọt.
“Ngươi ở mấy vạn năm trước, hẳn là từng bắt linh hồn một Siêu Phàm tên là Trì Khâu Bạch nhỉ.” Đông Bá Tuyết Ưng tiếp tục nói, “Còn có linh hồn thê tử hắn, ta hỏi ngươi, linh hồn hai người bọn họ ở đâu?”
Sở dĩ hỏi.
Là thế giới lĩnh vực của Đông Bá Tuyết Ưng bao trùm chung quanh, lại không tìm được linh hồn Trường Phong, cho nên mới giữ lại Đạt Nhĩ Hào chưa lập tức diệt trừ.
Đạt Nhĩ Hào sửng sốt: “Trì Khâu Bạch?”
“Ngươi sẽ không quên chứ.” Đông Bá Tuyết Ưng lạnh lùng nói.
Đạt Nhĩ Hào nhìn nhìn Huyết Nhận quán chủ trước mắt, tồn tại này lạnh lùng đứng ở nơi đó, áo bào đỏ sậm đeo mặt nạ, đầu mọc hai cái sừng nhọn xoắn ốc, còn tản ra khí tức tà ác hắc ám hủy diệt. Khí tức sinh mệnh dưới tình huống bình thường là không thể ngụy trang, Đạt Nhĩ Hào cũng không biết áo bào của các ‘Huyết Nhận quán chủ’ có hiệu quả ngụy trang.
Trong lòng hắn có phán đoán, mở miệng nói: “Quán chủ là Đông Bá Tuyết Ưng mời đến?”
Đông Bá Tuyết Ưng nhướng mày: “Là ta đang hỏi ngươi.”
Trong lòng Đạt Nhĩ Hào yên tâm.
Người trước mắt phát ra khí tức hắc ám hủy diệt, hẳn chính là vị đại năng nào đó của hắc ám thâm uyên! Lại là Huyết Nhận quán chủ, theo hắn thấy, Đông Bá Tuyết Ưng tuy thiên phú cực cao, nhưng nghe nói lúc tam trọng thiên chiến lực cũng chỉ so sánh tứ trọng thiên, hắn căn bản không cho rằng Đông Bá Tuyết Ưng có thể đảm nhiệm Huyết Nhận quán chủ, càng thêm không cho rằng Đông Bá Tuyết Ưng có thể ngụy trang khí tức sinh mệnh.
Nhưng hắn cho rằng, Đông Bá Tuyết Ưng tiềm lực rất mạnh, hơn nữa là thân truyền đệ tử của Huyết Nhận thần đế, là có hi vọng mời một vị Huyết Nhận quán chủ ra mặt.
“Quán chủ, ngươi muốn giết ta, chỉ giống như bóp chết một con bò sát nhỏ.” Đạt Nhĩ Hào cười hắc hắc. “Theo ta được biết, Đông Bá Tuyết Ưng cũng là hạng người trọng tình trọng nghĩa, ta nghĩ tới nghĩ lui, trong kẻ địch ta đắc tội cũng chỉ có hắn mới có thể mời nổi tồn tại quán chủ ngươi như vậy! Nếu ta trực tiếp nói cho quán chủ, chỉ sợ quán chủ lật tay sẽ giết chết ta.”
“Ừm?” Đông Bá Tuyết Ưng phát ra hừ nhẹ, trong thanh âm mang theo sát ý.
“Hắc hắc hắc, quán chủ đừng dọa ta.” Đạt Nhĩ Hào thế mà tự đứng dậy, “Muốn giết cứ giết, muốn biết hành tung Trì Khâu Bạch, quán chủ phải lập thệ ước, lấy thâm uyên ý chí chứng kiến!”
Thâm uyên ý chí, đối với tất cả sinh mệnh của hắc ám thâm uyên đều có lực uy hiếp khủng bố.
Mặc dù là cường giả thần giới, vật chất giới, nếu là ở trong hắc ám thâm uyên cũng không dám dễ dàng lập lời thề ‘Thâm uyên ý chí chứng kiến’, bởi vì vi phạm thệ ước, ở trong hắc ám thâm uyên, thâm uyên ý chí là khủng bố nhất!
“Nếu không lập thệ ước, vậy ngươi giết ta cũng không chiếm được...” Khóe miệng Đạt Nhĩ Hào nhếch lên.
Ầm!
Tay phải Đông Bá Tuyết Ưng đột nhiên đánh ra, lực lượng khủng bố giống như sóng thần thổi quét thân thể đại ma thần Đạt Nhĩ Hào, nhưng còn có thái hạo lực cũng thẩm thấu vào trong cơ thể Đạt Nhĩ Hào, bảo vệ bản tôn thần tâm của Đạt Nhĩ Hào, trong nháy mắt liền mạnh mẽ phong cấm một cái bản tôn thần tâm đó.
Thân thể phá diệt.
Tay phải Đông Bá Tuyết Ưng cầm lấy một cái bản tôn thần tâm ‘Đạt Nhĩ Hào’ nhỏ bé.
Cúi đầu nhìn Đạt Nhĩ Hào nhỏ bé trong lòng bàn tay, đôi mắt Đông Bá Tuyết Ưng lạnh như băng: “Tên ngu xuẩn, ngươi thế mà khiêu khích ta? Nghe nói Trì Khâu Bạch kia chỉ là một gã Siêu Phàm, ngay cả thần linh cũng không phải! Đối với ta mà nói, từ trong dòng sông thời gian làm sống lại hắn cũng không phải việc khó. Ngươi thế mà lấy cái này để uy hiếp ta. Để ta lập thệ ước? Ngươi biết cái giá của chọc giận ta không?”