Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 1226: Chương 1226: Nhỏ yếu là cái tội? (1)




“Hắn cũng quá mạnh rồi nhỉ?” Ma kiếm khách có chút không dám tin, chỉ một lát như vậy, Khải Ngọ cung chủ đại cao thủ thanh danh hiển hách như vậy cứ thế đã chết?

“Mượn dùng ngoại lực.” Đông Bá Tuyết Ưng giải thích.

Quả thật là dựa vào là ngoại lực.

Khải Ngọ cung chủ năng lực bảo mệnh quá lợi hại, nếu dựa vào thực lực bản thân, chỉ sợ phải đuổi giết nửa ngày thời gian mới có thể tiêu hao chết đối phương! Đông Bá Tuyết Ưng không muốn lãng phí thời gian, liền sử dụng hắc hồ lô hỗ trợ, có quả cầu lửa của hắc hồ lô đạt tới uy năng Tinh Thần tháp tầng thứ sáu phụ trợ, cộng thêm bản thân có được thực lực lĩnh vực ‘Bàn Ba Đồ’ áp chế, ‘Nhiều tầng Hắc Ám Giới’ phụ trợ, quả cầu lửa hắc hồ lô làm chủ, lúc này mới nhanh chóng đánh chết Khải Ngọ cung chủ.

“Chiến đấu sinh tử, không có cái gì ngoại lực không ngoại lực.” Ma kiếm khách nói, “Đông Bá huynh thực lực như thế, ta quả nhiên bội phục. Lần này Đông Bá huynh lại đã cứu mạng ta, đi đi đi, đến chỗ ở của ta, chỗ ở của ta cách nơi này cũng rất gần, đến nơi đó của ta, ta chiêu đãi Đông Bá huynh cẩn thận. Đông Bá huynh đừng từ chối, từ chối chính là xem thường ta.”

“Được.” Đông Bá Tuyết Ưng thấy đối phương nhiệt tình như thế thì đáp ứng ngay.

Hai người lập tức xuyên qua hư không chạy đi.

Chỉ khoảnh khắc.

“Dừng lại.”

Đông Bá Tuyết Ưng và Ma kiếm khách xuất hiện từ trong hư vô, Ma kiếm khách nghi hoặc nhìn Đông Bá Tuyết Ưng: “Đông Bá huynh làm sao vậy?”

Đông Bá Tuyết Ưng lại cau mày quan sát phía dưới, sắc mặt cũng không dễ coi.

Phía dưới là một bộ lạc sinh sống ở trong thung lũng, bộ lạc có mấy vạn sinh mệnh, có ba vị Chân Thần, Giới Thần cũng có hơn ngàn vị, mấy vạn người khác đều là thần linh cùng với Siêu Phàm.

Đây là một bộ lạc phi thường bình thường trên Cửu Vân đại lục, nhưng giờ phút này, toàn bộ bộ lạc một mảng tĩnh mịch, toàn bộ sinh mệnh hoặc đứng thẳng, hoặc nằm xuống, hoặc là ngồi ở nơi nào cầm thịt chân nướng... Mặt ngoài tất cả mọi người đều không có bất cứ thương thế nào, nhưng ánh mắt bọn họ lại hoàn toàn ảm đạm, linh hồn đều đã bị hủy diệt.

Đông Bá Tuyết Ưng cảm ứng đối với chung quanh sâu sắc cỡ nào, có thể cảm ứng được chung quanh lan tràn các tia khí tức vu độc, là vu độc ‘Khải Ngọ cung chủ’ sở trường.

Tuy chỉ là một ít khí tức rất mỏng manh... Nhưng dù là Chân Thần Chúa Tể cũng nháy mắt mất mạng. Nếu Khải Ngọ cung chủ cố ý phóng thích vu độc, dù cao thủ Hư Không Thần Hợp Nhất cảnh bình thường cũng không chống đỡ được.

“Đông Bá huynh, ngươi đang thương xót bọn họ?” Ma kiếm khách quan sát phía dưới, lại tùy ý cười nói, “Đều là lúc Khải Ngọ cung chủ ra tay với ta, không khống chế một chút khí tức vu độc, lại lan đến một bộ lạc này, đây là sự bi ai của kẻ yếu, chỉ hơi lan đến đã chết hết! Nhưng Khải Ngọ cung chủ nay đã chết, bộ lạc bọn họ cũng coi như báo thù rồi.”

Đông Bá Tuyết Ưng nhìn nụ cười của Ma kiếm khách giờ phút này, lại cảm giác có chút không thoải mái.

“Vù.”

Đông Bá Tuyết Ưng còn có thể cảm ứng được dấu vết hai bên tranh đấu để lại trong hư không, theo dấu vết: “Chúng ta đi một chỗ khác nhìn xem.” Nói xong liền mang theo Ma kiếm khách trực tiếp thuấn di một cái.

Một chỗ khác.

Là trang trại sinh sống bên hồ, trại này giấu ở trong vô số cỏ dại sum xuê, ở xa không nhận ra, toàn bộ sinh mệnh bình tĩnh tường hòa trong trại này đều mất đi khí tức sinh mệnh.

Đông Bá Tuyết Ưng quan sát phía dưới, lạnh lùng nhìn.

“Đây cũng là một chỗ bị lan đến.” Ma kiếm khách lắc đầu, “Đối với Khải Ngọ cung chủ mà nói, hắn căn bản sẽ không để ý tính mạng của bọn họ.”

“Vù.”

Đông Bá Tuyết Ưng lại mang theo Ma kiếm khách theo dấu vết lưu lại trong hư không, hướng tới một chỗ khác.

Một chỗ khác...

Vẫn là khu tụ tập bị lan đến.

Xem qua từng chỗ.

Ma kiếm khách vừa mới bắt đầu còn nói chuyện, về sau hắn cũng nhíu mày cảm thấy có chút bất mãn: “Vị Đông Bá Tuyết Ưng trưởng lão này của Thái Hư thiên cung rốt cuộc có ý gì? Mang theo ta một mực thuấn di, xem từng chỗ con kiến nhỏ yếu ở lại bị lan đến? Hừ.”

Bởi vì Đông Bá Tuyết Ưng có ân cứu mạng với hắn, thứ hai, Đông Bá Tuyết Ưng giết Khải Ngọ cung chủ tiêu hao thời gian quá ngắn, thực lực làm hắn kiêng kị.

Điều này khiến Ma kiếm khách cũng nhịn xuống sự bất mãn.

“Ma kiếm khách.” Đông Bá Tuyết Ưng đứng trên không, quan sát bộ lạc phía dưới chân núi, lạnh lùng nói, “Ngươi không có gì muốn nói?”

“Nói cái gì?” Ma kiếm khách cười, “Ài, bọn họ quả thực chết đáng thương, Khải Ngọ cung chủ cũng thực sự đủ tàn nhẫn, nhưng Khải Ngọ cung chủ cũng đã chết, để một vị cao tầng Cổ thánh giáo chết cùng với bọn họ, bọn họ cũng coi như có giá trị rồi.”

“Đáng giá?” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn về phía Ma kiếm khách, “Đối với bọn họ đã chết mà nói, tất cả đều là số không.”

Ma kiếm khách nhướng mày: “Đông Bá trưởng lão, ngươi đây là ý gì?”

Đông Bá Tuyết Ưng trầm giọng nói: “Khải Ngọ cung chủ đuổi giết ngươi, ngươi một đường chạy trốn... Trời lớn đất lớn, có vùng hoang dã, núi rừng, hồ nước rộng lớn, ngươi rất nhiều địa phương có thể chạy, vì sao không tránh những bộ lạc này ra?”

Bọn Ma kiếm khách không thể xé rách ra không gian thông đạo, chỉ có thể tiến hành thuấn di cự ly ngắn.

Mỗi một lần thuấn di, đều có thể dễ dàng phát hiện tình hình một chỗ khác của thuấn di.

“Ngươi hơi né tránh chút, chiến đấu sẽ không lan đến bọn họ.” Đông Bá Tuyết Ưng hỏi, “Nhưng ngươi chưa làm như vậy.”

Ma kiếm khách sửng sốt, nhíu mày sắc mặt khó coi: “Đông Bá trưởng lão, ngươi đã cứu ta, nhưng ta cũng bỏ ra nguyên giới thạch, nghĩ hẳn Thái Hư thiên cung bên kia cũng sẽ thưởng cho ngươi điểm công tích. Đây chẳng qua là lúc chiến đấu lan đến một số con kiến mà thôi, hơn nữa còn là bởi Khải Ngọ cung chủ! Ngươi ở đây, nhằm vào ta, là cố ý muốn khiến ta khó chịu?”

Đông Bá Tuyết Ưng nghe được hai chữ ‘con kiến’, không khỏi hiểu tâm tính của đối phương.

“Đại địa mênh mông, khu tụ tập rất ít.” Đông Bá Tuyết Ưng tiếp tục nói, “Nhưng ngươi một đường chạy trốn, lại giống như cố ý đi ngang qua những khu bộ lạc tụ tập.”

Sắc mặt Ma kiếm khách trầm xuống, cười lạnh nói: “Ta chạy trốn, bản thân khó bảo toàn, nào còn có tâm tư để ý những con kiến này? Được rồi, ta không có tâm tư nhiều lời với ngươi, ân cứu mạng lần này, đa tạ, chúng ta vẫn là tách ra từ đây đi!”

Vù.

Ma kiếm khách trực tiếp thuấn di rời đi.

Đông Bá Tuyết Ưng nhìn Ma kiếm khách rời đi biến mất.

Không có tâm tư để ý tính mạng con kiến?

Đông Bá Tuyết Ưng có thể phỏng đoán ra, có lẽ ngay từ đầu, Ma kiếm khách là thật sự không để ý sinh mệnh của một số bộ lạc, chết rồi thì chết, hắn căn bản không để ý! Nhưng thế mà nhiều bộ lạc bị lan đến như vậy, Ma kiếm khách hẳn là cố ý! Hắn cố ý làm như vậy, có thể là hy vọng đụng tới một đại cao thủ ẩn cư trong một bộ lạc, khí tức vu độc của Khải Ngọ cung chủ lan đến kẻ nhỏ yếu, nếu có đại cao thủ thật sự ẩn cư, sẽ ra tay ngăn cản Khải Ngọ cung chủ, đến lúc đó, Ma kiếm khách hắn sẽ có hy vọng sống sót!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.