Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 1336: Chương 1336: Nhóm Vũ Trụ Thần




Ứng phó loại luồng sáng này chạy trốn khắp nơi...

Ở trong đầu sỏ Hỗn Độn cảnh, chỉ dựa vào hóa thân, cũng chỉ có số ít mấy chục vị có thể đối phó bọn chúng. Còn có Vũ Trụ Thần cũng đang dốc sức hành động.

Nhưng những Hủy Diệt Ma Tộc này, có không ít đều là mức độ Tinh Thần Tháp tầng sáu, ảo cảnh hóa thân của Đông Bá Tuyết Ưng có thể thi triển quá yếu, đối phó tâm tính đủ cường lại trong đó khó có thể diệt sát. Thậm chí trong đó trong Hủy Diệt Ma Tộc ngụy trang bộ dáng, còn có Hủy Diệt Ma Tộc kim giáp! Mặc dù là Hình Hỏa đế quân, Tâm Tượng giáo chủ một đám bọn họ, chỉ dựa vào hóa thân cũng không giết được.

Về phần chân thân xuất động?

Vũ Trụ Thần sớm có nghiêm lệnh —— Hỗn Độn cảnh, chân thân cấm tham chiến! Bởi vì ở trong các vật hi sinh sẽ cất dấu một mũi chủ lực thực sự của Hủy Diệt Ma Tộc, trong một mũi chủ lực đó là có tồn tại cấp độ Vũ Trụ Thần, thậm chí không chỉ một vị. Nếu phái chân thân, rất có thể ngã xuống.

“Chúng ta là không có cách nào.”

Đông Bá Tuyết Ưng áo trắng đứng ở trên hư không, vật hi sinh còn lại càng lúc càng ít, nhưng cũng càng lúc càng khó chơi.

Đặc biệt mấy chục vị Hủy Diệt Ma Tộc cấp Kim Giáp, bởi vì mỗi một người thân thể đều phân tán trốn chạy, chân thân Vũ Trụ Thần muốn đem bọn họ diệt sát hết cũng rất khó, cũng chỉ ‘Vu tổ’ ‘Dao Quang chi chủ’ số ít mấy người có biện pháp làm được.

“Oành ~~~~ “

Chấn động khủng bố lan đến khiến thân thể Đông Bá Tuyết Ưng cũng run lên, chợt quay đầu nhìn lại.

Xa xa.

Một đạo sấm sét màu đen xé rách ức vạn dặm, dữ tợn xấu xí, mang theo khí tức hủy diệt khủng bố tà ác.

“Là Vũ Trụ Thần của Hủy Diệt Ma Tộc.” Đông Bá Tuyết Ưng lập tức phán đoán ra.

“Oành.” “Oành.” “Oành.”

Xa xa đang va chạm.

Đông Bá Tuyết Ưng đầu tiên là trong lòng buông lỏng, hiển nhiên các Vũ Trụ Thần bên ta rốt cuộc đã phát hiện chủ lực phe Hủy Diệt Ma Tộc! Bắt đầu chính diện chiến đấu, chủ lực phe Hủy Diệt Ma Tộc bình thường đều là mấy vị cấp độ Vũ Trụ Thần, bởi vì nếu chỉ một hai vị, chỉ sợ cũng sẽ bị phe tu hành giả liên thủ chém giết.

Chỉ có đạt tới mấy vị... Liên thủ mới có thể chính diện ngạnh kháng phe tu hành giả!

“Thật mạnh.”

Dư âm xa xa khiến Đông Bá Tuyết Ưng líu lưỡi.

Kiếm quang chói mắt cũng tung hoành ức vạn dặm, Đông Bá Tuyết Ưng có thể nhận ra, đó là một kiếm cuối cùng của《 Diệt Thế Thập Tam Kiếm 》.

Tiếng rống rung trời làm tâm linh Đông Bá Tuyết Ưng phát run, hắn có một loại cảm giác... Mặc dù phòng ngự thân thể mình nay lấy làm kiêu ngạo, nếu chân thân qua, chỉ sợ cũng nháy mắt toi mạng! Tiếng rống này cho hắn cảm giác uy hiếp còn ở trên Diệt Thế Thập Tam Kiếm!

“Đinh đang ~~~” tiếng nhạc khúc dễ nghe vang vọng hư không.

Một con phi cầm thật lớn đang gào thét rống giận.

Từng sợi xích màu đen đại biểu cho tội ác giống như rồng rắn...

“Mười hai vị Vũ Trụ Thần.” Đông Bá Tuyết Ưng thầm nhủ, “Trong đó càng có Vu tổ, Đao Hoàng, Giới tổ mấy vị tồn tại gần với Thánh Chủ. Bọn họ liên thủ vây công, uy thế này sợ là cùng một trận chiến lúc trước hủy diệt nguyên thủy Cổ Thánh giới cũng kém không quá xa nhỉ.”

Năng lực bảo mệnh của chính hắn coi như không tệ, nhưng đánh giá cũng chỉ đối mặt Vũ Trụ Thần tầng thứ ba còn tốt chút, nếu là đối mặt Vu tổ, Đao Hoàng, Giới tổ, Dao Quang chi chủ bọn họ, sợ vẫn là kết cục bị tàn sát, càng đừng nói giờ phút này bọn họ là liên thủ chiến đấu, chân thân Đông Bá Tuyết Ưng hắn đi qua, dư âm chiến đấu chỉ sợ cũng có thể giết hắn.

...

Hư Không Bảo, cung điện to lớn.

Đông Bá Tuyết Ưng, Hình Hỏa đế quân, Hỗn Độn điện chủ, Tâm Tượng giáo chủ… một đám mấy trăm vị Hỗn Độn cảnh giờ phút này đều ở đây, mặc dù ở trong Hư Không Bảo, bọn họ đều có thể cảm giác được động tĩnh chiến đấu khủng bố chỗ xa xôi.

“Nếu là một chọi một, Vũ Trụ Thần yếu chút ta còn có thể ứng phó đôi ba chiêu.” Hỗn Độn điện chủ xa xa cảm thụ, lắc đầu nói, “Vu tổ bọn họ không hổ là có thể chính diện ngạnh kháng Thánh Chủ, động tĩnh này uy thế này, thoáng cảm thụ, đã không có lòng nào tranh đấu nữa.”

“Chúng ta chung quy chỉ là Hỗn Độn cảnh mà thôi.” Hình Hỏa đế quân nói.

“Quyết định vận mệnh vô số tu hành giả, chung quy là các Vũ Trụ Thần đứng ở cao nhất.” Tâm Tượng giáo chủ cũng nói.

Một đám tuy đều đang nói.

Nhưng trong lòng đều đang khát vọng, khát vọng mình cũng bước vào cấp độ Vũ Trụ Thần.

Đông Bá Tuyết Ưng tuy đứng ở nơi đó, trên thực tế lại là xuyên thấu qua lỗ thủng của quả cầu sương mù đen xa xa quan sát chiến đấu, bởi vì chiến đấu quá cuồng bạo, khu vực trung tâm chiến đấu đã sớm hoàn toàn vặn vẹo không thấy rõ, hắn chỉ có thể tiến hành xem xét cự ly xa, trên chiến trường chói mắt nhất thuộc về ‘Vu tổ’, Vu tổ phân hoá ra cả thảy chín hóa thân khủng bố, bản thân chân thân chiến lực càng thêm khủng bố, mỗi một lần rống giận đều kinh thiên động địa.

Giới tổ thì trái ngược, dáng người nhỏ gầy, lại thường xuyên cào một cái, sẽ là chút lân giáp máu thịt, trực tiếp nhét vào miệng ăn luôn.

Dao Quang chi chủ lại là chiến đấu đẹp nhất, ở đó đánh đàn, tiếng đàn du dương, vang vọng hư không...

Nhìn từ chiến đấu.

Phe tu hành giả là chiếm ưu thế tuyệt đối, hoàn toàn đè ép phe Hủy Diệt Ma Tộc mà đánh, phe Hủy Diệt Ma Tộc ngẫu nhiên có chút lôi điện tà ác đánh ra, hoặc là một số rắn độc chạy nhảy muốn cắn các Vũ Trụ Thần phe tu hành giả. Nhưng chín hóa thân của Vu tổ, bất cứ một hóa thân khủng bố nào cũng dễ dàng bắt rắn độc trực tiếp nuốt ăn.

Trong Hư Không Bảo, toàn bộ Hỗn Độn cảnh chỉ có thể chờ đợi.

Đông Bá Tuyết Ưng cũng yên lặng đứng ở trong cung điện thật lớn, nhìn bóng dáng mơ hồ ảnh ngược trên bức tường bóng loáng như gương, khẽ lắc đầu, mặc kệ là trận chiến phá diệt Cổ Thánh giới nguyên thủy, hay là Thánh Chủ nhấc lên mấy lần chiến tranh khác, lại ví dụ như lần này ngăn cản Hủy Diệt Ma Tộc... Quyết định chiến tranh chung quy là Vũ Trụ Thần, bọn họ những Hỗn Độn cảnh này chỉ có thể ở một bên nhìn.

Một Đao Hoàng hoặc là Vu tổ, đã có thể lấy sức một người tiêu diệt toàn bộ Hỗn Độn cảnh bọn họ.

Đây là chênh lệch về chất.

“Vù.”

Đông Bá Tuyết Ưng, Hình Hỏa đế quân, Tâm Tượng giáo chủ bọn một đám tổng cộng mấy trăm vị Hỗn Độn cảnh đồng thời nhìn lại, ở trong cung điện xuất hiện một lão giả lưng còng, chính là Thiên Ngu lão tổ.

Ánh mắt Thiên Ngu lão tổ đảo qua toàn bộ Hỗn Độn cảnh ở đây, liền mỉm cười nói: “Được rồi, đám Hủy Diệt Ma Tộc kia hoặc là chết trận, hoặc là chạy thoát trở về, trong nội vực nay đã không còn bất cứ một Hủy Diệt Ma Tộc nào, nguy cơ một lần này đã giải quyết.”

“Ha.”

“Ta biết mà.”

“Bọn Hủy Diệt Ma Tộc đó giãy dụa nữa cũng là trò cười.”

Nhất thời xôn xao, tràn đầy tiếng cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.