“Phá cho ta.” Phong Đông tức giận ngập trời lập tức ra tay, trong tay xuất hiện một cây trường kích, trường kích hóa thành một dải màu đen, nháy mắt đâm về phía quả cầu thủy tinh kia.
“Lớn mật!” Lão giả gầy yếu lập tức phẫn nộ quát.
Lão giả gầy yếu một tay cầm quả cầu thủy tinh, đồng thời bóng người đột nhiên mơ hồ chợt lóe, tránh được một đòn của Phong Đông.
“Tốc độ rất nhanh sao?” Phong Đông là thật sự nổi giận. Thân là Siêu Phàm Hạ tộc, thủ hộ chính là Hạ tộc, dưới lửa giận tràn ngập thực lực Phong Đông hoàn toàn bùng nổ, hắn cũng hóa thành một hư ảnh quỷ dị, tốc độ thậm chí so với lão giả kia còn càng nhanh hơn! Phải biết rằng hắn được gọi là ‘Quỷ Thần kỵ sĩ’, là vì hắn chiến đấu tựa như quỷ thần.
“Đang đang đang.” Lão giả gầy yếu một tay cầm quả cầu thủy tinh, chỉ một tay ngăn cản, cố hết sức ngăn cản trường kích kia lần lượt chém.
“Rẹt —— “
Trường kích hóa thành ảo ảnh hắc ám, một tay lão giả gầy yếu rốt cuộc không thể ngăn được, bị một trường kích đâm xuyên qua thân thể.
“Vô dụng.” Lão giả gầy yếu lộ ra nụ cười lạnh, bỗng biến sắc, vị trí ngực hắn bị đâm thủng thế mà rung động xẹt xẹt xẹt, thân thể bắt đầu bị ăn mòn.
“Hồn thể? Ngươi là ác quỷ?” Phong Đông khẽ biến sắc, “Đáng tiếc ngươi gặp là ta, ta tên Quỷ Thần kỵ sĩ!”
Hô.
Một cánh tay cầm quả cầu thủy tinh giờ phút này lập tức bị bắt vào trong bảo vật trữ vật, bởi vì thu lại, nhất thời ngừng ảnh hưởng đối với toàn bộ quận thành.
Mọi người còn sót lại của quận thành vốn còn đang trong cơn điên giờ phút này cũng khôi phục tỉnh táo, từng người hoàn toàn ngây người. “Không, không ——” “Sư phụ! ! !” “Vì sao, vì sao có thể như vậy?” Mọi người may mắn còn sống của quận thành hoàn toàn bị những việc bọn họ làm, cùng với cảnh tượng như địa ngục khắp nơi có thể thấy được trong toàn bộ quận thành trước mắt hoàn toàn dọa choáng váng. Đây là ác mộng, thậm chí so với ác mộng của bọn họ còn khủng bố hơn!
“Ngươi là ai, vì sao sưu tập nhiều oan hồn như vậy.” Phong Đông cả giận nói, đồng thời tiếp tục điên cuồng tấn công.
Lão giả gầy yếu giờ phút này hai móng vuốt đồng thời ngăn cản nhưng vẫn rất cố sức, hắn cũng chỉ thực lực Bán Thần thâm niên, mà Phong Đông trải qua nhiều năm tu hành sớm đã đạt tới Bán Thần đỉnh phong, hơn nữa luận cảnh giới kỹ xảo, cũng cao minh hơn lão giả gầy yếu này, hơn nữa vừa vặn khắc chế.
“Chủ nhân của ta là Nặc Nặc An đại nhân vĩ đại!” Lão giả gầy yếu vội cao giọng nói, “Ngươi không thể giết ta!”
“Nặc Nặc An? Ai? Là vị khách dị giới nào?” Phong Đông quát, khi nói động tác trong tay vẫn không ngừng. Trường kích liên tiếp đột phá phòng ngự của lão giả gầy yếu này, lần lượt đâm trúng trên thân thể hắn, thân thể lão giả gầy yếu này rung động xẹt xẹt xẹt, thân thể bắt đầu dần dần hư hóa. Hiển nhiên mỗi một đòn của Phong Đông đều thương tổn đến hắn.
Làm ác quỷ, công kích bình thường không có hiệu quả đối với bọn hắn. Nhưng chân ý ảo diệu củau Phong Đông hiển nhiên có thể tổn thương đến nó.
“Ông —— “
Bỗng khí tức trên thân lão giả gầy yếu bốc lên, ở sau lưng hắn mơ hồ hiện ra ra một hư ảnh thật lớn, đó là một hư ảnh cái đầu hai mắt phát sáng xanh lè. Hư ảnh cái đầu này phát ra tiếng gầm nhẹ: “Hạ tộc. Dừng tay!”
“Ngươi chính là Nặc Nặc An? Lúc giết con dân Hạ tộc chúng ta, sao ngươi không dừng tay?” Phong Đông lạnh lùng nói, không ngừng chút nào, theo trường kích liên tiếp công kích, thân thể lão giả gầy yếu càng thêm hư hóa.
“Hạ tộc Bán Thần, ngươi là Hắc Bạch thần sơn Quỷ Thần kỵ sĩ Phong Đông hả? Buông tha tôi tớ của ta, nếu không ngươi chắc chắn phải chết.” Hư ảnh cái đầu quát.
“Dám ở thế giới Hạ tộc ta tùy ý giết chóc, chỉ có một kết quả —— chết!” Trường kích của Phong Đông nhanh như thiểm điện, lão giả gầy yếu đã càng thêm suy yếu rốt cuộc không chống đỡ được, phát ra một tiếng hét thảm thê lương. ‘Soạt!’, toàn bộ thân thể giống như sương mù hoàn toàn tiêu tán, một món bảo vật trữ vật hắn mang theo bên người cũng bỗng dưng xuất hiện.
“Đáng chết!” Kèm theo tiếng rống giận không cam lòng, hư ảnh cái đầu to lớn đó cũng tiêu tán.
Phong Đông cầm lấy bảo vật trữ vật kia, rất nhanh từ trong đó lấy ra quả cầu thủy tinh, trực tiếp đánh vỡ quả cầu thủy tinh.
Vô số oan hồn xuất hiện ở trong thiên địa, rất nhanh ở dưới thiên địa quy tắc vận chuyển lần lượt biến mất không dấu vết.
“Bụi về bụi, đất về đất.” Phong Đông nghe tiếng vô số oan hồn la bên tai, trong ánh mắt có một tia bi thương. Hắn hận nhất bọn dị tộc tùy ý tàn sát nhân loại, sự từng trải của thời đại thiếu niên khiến tính tình hắn đại biến kẻ sống chớ lại gần, tựa như quỷ thần.
Phong Đông buông xuống trong quận thành phía dưới, nhìn rất nhiều người khóc lóc, nhìn thấy một số thiếu niên hoàn toàn dại ra, Phong Đông giống như thấy được mình năm đó.
“Dị tộc! Dị tộc!” Phong Đông gầm nhẹ. Hắn tuy vô cùng phẫn nộ, nhưng vẫn đem tin tức nhanh chóng bẩm lên cho Trần cung chủ.
...
Ở trong đình viện phía sau Huyết Nhận tửu quán, Đông Bá Tuyết Ưng đang nói chuyện với ba vị kia. Hắn có thể cảm giác được hai vị khác đối với hắn hiển nhiên không quá thân cận, mà thủ lĩnh đội ngũ ‘Thần Cửu’ thì lại rất hiền lành.
“Thật là việc lạ, trang chủ hung danh lan xa, thế mà đối với Đông Bá Tuyết Ưng này hiền lành như vậy, hiếm thấy.”
“Đúng vậy, trang chủ chỉ có đối với một số người thân cận mới hiền lành nhỉ.” Lão giả râu dê và lão giả đầu trọc áo bào vàng kia âm thầm truyền âm trao đổi.
Hàn huyên một lát.
Đông Bá Tuyết Ưng cũng chuẩn bị đứng dậy cáo từ, bỗng hắn biến sắc.
“Tuyết Ưng, ở An Dương hành tỉnh chúng ta xuất hiện giết chóc quy mô lớn, ba tòa quận thành cùng với khu lượng lớn phàm nhân tụ tập đều bị tàn sát, vô số phàm nhân chết đều rất thảm, chết sợ là hơn trăm triệu người.”
“Đông Bá huynh, mười chín hành tỉnh thế giới Hạ tộc chúng ta, nhiều nơi đều xuất hiện giết chóc, thậm chí có trong quận thành vốn có sinh mệnh Siêu Phàm, nhưng sinh mệnh Siêu Phàm cũng bị lạc tâm tính chưa bẩm lên, hơn nữa cuối cùng lâm vào trong hôn mê. Sinh mệnh Siêu Phàm chưa bị giết, nếu giết sinh mệnh Siêu Phàm, vòng tay đưa tin sẽ tự phát truyền tin tức, chúng ta có thể biết tàn sát xảy ra sớm hơn. Vẫn là Quỷ Thần kỵ sĩ Phong Đông phát hiện bẩm lên Tân Hỏa cung, chúng ta mới biết, mới lập tức tuần tra các nơi, lần này tổn thất quá lớn, quá lớn!”
“Tuyết Ưng...”
Từng cái tin tức nhanh chóng truyền đến.
Đông Bá Tuyết Ưng xem cũng khó có thể tin, cũng có chút ngây dại.
Ức (mười vạn)?
Từ ức này, nói tới thì đơn giản, nhưng đại biểu là vô số người, trăm năm qua bầu bạn thê tử hành tẩu các nơi, hành tẩu trong phàm nhân, Đông Bá Tuyết Ưng chưa từng xem trọng bản thân, hắn vẫn luôn cảm thấy phàm nhân và Siêu Phàm giống nhau đều là người, chỉ là Siêu Phàm thực lực cường đại hơn mà thôi. Hắn cũng đồng ý dạy thương pháp cho rất nhiều đứa nhỏ bình thường, đối với bọn họ ai cũng nghiêm túc dạy bảo.