Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 70: Chương 70: Phân sinh tử (1)




Oành! ! ! Mặt đất bị rìu bổ xuống, trực tiếp ầm ầm vỡ ra khe hở khoảng cách hai ba mươi thước.

“Trảm, trảm, trảm.” Thần sứ đại nhân hiển nhiên muốn một hơi tiêu diệt đối phương, dù sao lực lượng dưới cấm thuật này là có hạn, giờ phút này hắn càng thêm xa xỉ vờn quanh ở trên binh khí, quả thật thực lực tăng vọt, nhưng tiêu hao cũng nhanh hơn, cho nên hắn phải mau chóng diệt sát Đông Bá Tuyết Ưng.

“Đang đang đang.” Tốc độ di động của Đông Bá Tuyết Ưng không bằng đối phương, chỉ có thể miễn cưỡng trường thương dốc sức đón đỡ giảm bớt lực lượng, nhưng đối phương chung quy lực lượng quá mạnh mẽ.

“Oành.”

Một lần bạo lui, trực tiếp va chạm ở trên bức tường sau người, trên bức tường cũng bị va chạm ra khe nứt.

Đông Bá Tuyết Ưng chật vật hướng trên mặt đất bên cạnh lao đi.

“Hắn sẽ không chết chứ?” Trái tim Dư Tĩnh Thu thắt lại, Tư Bách Vinh cũng sốt ruột nhìn.

“Thần sứ đại nhân thắng chắc rồi.” Lô Hoài Như tránh ở xa xa nhìn, bởi vì vừa rồi ba tầng miệng cống đóng cửa đại điện, hoàn toàn phong kín, làm hắn cũng trốn không thoát. Cho nên hắn cũng hy vọng thần sứ đại nhân thắng.

...

Thần sứ đại nhân một chiêu nối một chiêu, Đông Bá Tuyết Ưng càng lúc càng chật vật.

“Hô.” Đông Bá Tuyết Ưng ở trên mặt đất làm một cú lăn lộn khó coi mới tránh thoát.

“Chênh lệch quá lớn, đã hoàn toàn bị hành hạ rồi, xem ra vẫn phải bạo phát lực lượng huyết mạch.” Đông Bá Tuyết Ưng ‘vèo’ lao ra, lúc ở giữa không trung chung quanh thân thể hắn đã xuất hiện dòng khí mơ hồ đỏ như máu, lực lượng huyết mạch của sinh mệnh cường đại thời đại thái cổ giờ khắc này kích phát, sát ý trong đôi mắt hắn cũng càng thêm lạnh thấu xương.

“Ha ha, chết đi cho ta!” Thần sứ đại nhân hoàn toàn chiếm ưu thế tuyệt đối, hoàn toàn không cho Đông Bá Tuyết Ưng một chút cơ hội thở dốc, cũng lao vọt tới, hai cây rìu trong tay trực tiếp chém ngang qua.

Ở giữa không trung Đông Bá Tuyết Ưng đột nhiên xoay người, trường thương như rắn độc rời hang, nháy mắt đâm ra!

Vù!

Một tay vung đâm! Trường thương nhanh, hơn nữa đem chiều dài phát huy đến mức tận cùng, hầu như nháy mắt đã đâm thẳng trước mặt thần sứ đại nhân.

“Thật ác, thật nhanh.” Thần sứ đại nhân đuổi giết đến gặp một thương đoạt mệnh đập vào mặt, trong lòng cũng chấn động, “Thương pháp của hắn sao lại nhanh hơn rồi? Lúc trước không nhanh như vậy!”

Hắn mặc kệ cái khác, theo bản năng một đôi huyết phủ trong tay lập tức khép lại.

Giống như hai cánh cửa lớn đóng lại, hoàn toàn phong kín tuyến đường tiến công của trường thương.

“Oành.”

Mũi thương và mặt rìu của huyết phủ va chạm, tuy loại nháy mắt một tay vung đâm này trọng ở nhanh, đột ngột, ở trên lực lượng là xa không bằng các chiêu thức vụt, quét, bổ, nhưng vẫn khiến thần sứ đại nhân cảm giác huyết phủ chấn động.

“Chết phải là ngươi.” Đông Bá Tuyết Ưng vừa hạ xuống đất liền lập tức lại lần nữa lao về phía thần sứ đại nhân, bông tuyết bay bay, trường thương hóa thành ảo ảnh bắt đầu tiến công.

“Đang đang đang...”

Nháy mắt trên trăm thương ảnh bao phủ, so với vừa rồi càng nhanh hơn.

Thần sứ đại nhân có chút mờ mịt, hắn hoàn toàn theo bản năng hốt hoảng ngăn cản đề phòng, hắn thậm chí cũng không dám lấy công đối công, bởi vì giờ phút này thương pháp Đông Bá Tuyết Ưng nhanh... khiến thần sứ đại nhân cảm giác một khi đối công, hắn rất có thể không phòng ngự được: “Sao tốc độ thương pháp có thể tăng vọt nhiều như vậy? Chẳng lẽ hắn lúc trước che dấu thực lực? Đáng chết, một tiểu bối trẻ tuổi như thế, sao có thể mạnh như vậy!”

“Oành!”

Sau khi giận đâm mấy trăm thương, thuận thế trường thương xoay tròn nhằm vào đầu giận vụt về hướng thần sứ đại nhân.

Một đôi huyết phủ của thần sứ đại nhân cùng nhau ngăn cản, nháy mắt ‘Oành!’ một tiếng, thần sứ đại nhân cảm giác được một luồng lực lượng mãnh liệt xuyên thấu qua huyết phủ truyền qua, không khỏi lảo đảo lui về phía sau.

“Oành oành oành.”

Đông Bá Tuyết Ưng hoặc là giận vụt, hoặc là đâm, hoặc là quét.

Một cây trường thương giống như một con rồng bơi nối liền một chỗ cùng hắn, điên cuồng hơn nữa cực nhanh lần lượt công kích.

Thần sứ đại nhân không ngừng bạo lui, ngay cả động tác cũng có chút biến hình, trán hắn cũng đã chảy ra mồ hôi lạnh.

“Hô!”

Tiếng gió không khí bị xé rách vang lên ở bên tai, một mũi thương nháy mắt từ khe hở hai thanh huyết phủ giao nhau đâm vào.

‘Phốc!’ một tiếng!

Thần sứ đại nhân trừng mắt tròn xoe, huyết phủ trong tay ‘Keng!’ một tiếng rơi xuống trên mặt đất, thanh âm vang vọng ở trong toàn bộ đại điện.

...

“Hô.” Đông Bá Tuyết Ưng đột nhiên rút trường thương, yết hầu thần sứ đại nhân có cái lỗ máu to, máu tươi không ngừng trào ra, hắn đang bịt yết hầu trừng to mắt, hắn có chút không cam lòng nhìn thanh niên đồ đen trước mắt tản ra khí tức đáng sợ, hắn xuất thân từ một hộ vệ đại gia tộc từng bước đi lên, lấy hung tàn trứ danh, càng được tôn xưng Xưng Hào ‘Huyết Phủ kỵ sĩ’.

Vì lực lượng, hắn không tiếc tất cả.

Vì một pháp môn đấu khí thượng phẩm, hắn tàn sát một đội ngũ thiếu gia đại gia tộc dẫn dắt, tra tấn thẩm vấn mới nhận được pháp môn đấu khí chi tiết.

Vì thần binh huyết phủ, hắn tàn sát một gia tộc vô tội.

Ở sau khi bị đưa đến Tân Hỏa thế giới giam cầm, hắn bị người của ma thần tìm tới, đối phương đáp ứng giúp hắn trốn ra, càng tặng một cấm thuật, hắn rốt cuộc cắn răng lựa chọn ruồng bỏ toàn bộ Hạ tộc, đầu nhập ma thần, trở thành một sứ giả ma thần.

Cửu tử nhất sinh trốn về thế giới phàm nhân, thương thế mới khôi phục hơn nửa, nhưng thế mà lại chết ở trên tay một thương pháp đại sư trẻ tuổi không có tiếng tăm gì.

“Ngươi, ngươi...” Thần sứ đại nhân nhìn chằm chằm Đông Bá Tuyết Ưng, bỗng hắn phát hiện dòng khí mơ hồ đỏ như máu kia đang vờn quanh ở chung quanh thanh niên đồ đen.

“Thái... Thái cổ...” Hắn trừng to mắt, nhưng trước mắt đã tối sầm từng đợt, nói chuyện cũng trào ra máu tươi. Mắt thần sứ đại nhân trừng thật sự to, nhìn chằm chằm Đông Bá Tuyết Ưng, “Ta, , nhớ, , ta tên... Huyết...”

Lập tức thân thể có giật một cái, liền vô lực mềm nhũn đầu gối quỳ gối dưới đất, sau đó ‘Phốc!’ một tiếng ngã xuống đất, máu tươi chậm rãi chảy ở trên mặt đất chung quanh.

Một đời kiêu hùng, đối với các phàm nhân mà nói như ma đầu——

Huyết Phủ kỵ sĩ ‘Cừu Phàm’, cứ thế mất mạng.

Người khác ở đây thậm chí đều không biết tên hắn, bao gồm vị hộ pháp phân đàn ‘Lô Hoài Như’ kia cũng không biết lai lịch thật sự của vị thần sứ này! Chủ yếu là vị Huyết Phủ kỵ sĩ này sau khi từ Tân Hỏa thế giới trốn ra, Hạ tộc đang đuổi giết hắn, cho nên hắn một mực không dám tiết lộ tin tức bản thân.

Duy nhất nhận ra Cừu Phàm chính là Đường Hùng sống hơn một trăm sáu mươi tuổi, đáng tiếc, Đường Hùng đã chết.

Về phần Đông Bá Tuyết Ưng, Dư Tĩnh Thu, Tư Bách Vinh, đều chưa nhận ra thân phận của hắn, hắn dù sao cũng là nhân vật lợi hại thật lâu trước kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.