Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 636: Chương 636: Phong ma




“Ha ha ha... Đông Bá, ngươi cũng xứng kiêu ngạo với ta?” Thanh niên áo bào bạc Dĩnh tướng quân điên cuồng không thôi.

“Ào ào ào ~~~ “

Bỗng vô số hạt cát màu trắng xuất hiện ở trong đại điện, ở trong đại điện tàn sát bừa bãi, mang theo uy áp khủng bố, dễ dàng bao lấy Dư Tĩnh Thu. Ngay cả sắc mặt Độc Dĩnh Giới Thần cũng đại biến, liên tục lui lại, trong tay càng xuất hiện một binh khí tam xoa kích kỳ dị.

Vô số cát trắng hội tụ biến thành một nam tử mập mạp áo bào trắng, râu vểnh.

Nam tử mập mạp này vuốt vuốt chòm râu của mình, cười nhạo nhìn nữ tử áo bào vàng Độc Dĩnh Giới Thần: “Độc Dĩnh, ngươi quá kiêu ngạo nhỉ?”

Nam tử mập mạp quay đầu nhìn về phía Đông Bá Tuyết Ưng: “Huynh đệ, làm đại ca ở đây, không ai có thể bắt nạt ngươi!” Đồng thời Dư Tĩnh Thu được cứu cũng chạy tới bên người Đông Bá Tuyết Ưng, giờ phút này Đông Bá Tuyết Ưng thật sự lòng tràn đầy cảm kích, hắn cũng không ngờ Bạch Sa thành chủ thật sự ở lúc này giúp mình cứng rắn đối đầu với Độc Dĩnh Giới Thần. Lúc trước tuy nói từng nhận huynh đệ, nhưng Đông Bá Tuyết Ưng cho rằng chỉ là giao tình bình thường mà thôi.

Nhưng hiện tại, có thể đứng ra cứng rắn đối kháng! Đông Bá Tuyết Ưng sao có thể không cảm kích?

“Thành chủ...” Đông Bá Tuyết Ưng nhịn không được nói.

“Gọi đại ca!” Nam tử mập mạp trừng mắt nói, “Sao, còn khách khí như vậy?”

“Đại ca.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, “Cảm ơn, nếu không ta...”

“Được rồi được rồi, đợi ta ứng phó ả này trước rồi nói sau.” Nam tử mập mạp sờ sờ râu nhếch lên, nhìn về phía nữ tử áo bào vàng Độc Dĩnh Giới Thần mang theo vẻ đề phòng kia, “Độc Dĩnh, sao, còn không cam lòng? Còn muốn động thủ với ta?”

Ở đây, bọn nhị điện hạ một đám con em gia tộc quyền quý đều chưa lên tiếng, đều nhìn cảnh này.

Bạch Sa thành chủ và Độc Dĩnh Giới Thần.

Đây tuyệt đối là hai vị tồn tại vô cùng cao thâm, cảnh nội An Hải phủ cũng hiển hách uy danh, hai vị như vậy chính diện cứng đối cứng, cảnh tượng như vậy khó mà có được.

“Cô cô.” Thanh niên áo bào bạc Dĩnh tướng quân vội hô.

“Câm miệng.” Nữ tử áo bào vàng Độc Dĩnh Giới Thần quát, thanh niên áo bào bạc Dĩnh tướng quân sớm đã giận, căn bản không quan tâm nói: “Cô cô, không thể tha cho tên Đông Bá kia, còn có thê tử hắn nhất định phải bắt được.”

Bạch Sa thành chủ vuốt râu, cười nhạo nói: “Chậc chậc chậc, Độc Dĩnh, cháu ngươi bản tôn thần tâm sắp tán loạn rồi, tìm một chỗ yên tĩnh qua cho hết một đoạn thời gian cuối cùng không phải tốt hơn, còn để hắn đi ra gây họa khắp nơi? Còn có, ngươi cầm độc xoa kích của ngươi làm gì, ngươi cho rằng ngươi đánh thắng được ta? Nếu ngươi muốn động thủ, ta phụng bồi, dạy dỗ ngươi một trận hẳn hoi.”

Độc Dĩnh Giới Thần nghiến răng nghiến lợi.

Hai người bọn họ sở trường khác nhau!

Độc Dĩnh Giới Thần chính diện đánh nhau thực lực cũng không tính là mạnh, chỉ có thể xem như tiêu chuẩn bình thường của Giới Thần tam trọng thiên. Ả sở trường là vu độc!

Bạch Sa thành chủ khác.

Bạch Sa thành chủ, kết hợp bí thuật cấp Giới Thần tự nghĩ ra một bí kỹ khủng bố ‘Yên Diệt Bạch Sa (cát trắng hủy diệt)’, đây là hắn ở lúc Thần cấp đã cân nhắc, một mực nghiên cứu, thậm chí tự xưng ‘Bạch Sa’ ! Xây dựng thành trì cũng gọi là Bạch Sa thành.

Cát trắng vừa thổi, vạn vật hủy diệt! Đây là một bí kỹ loại lĩnh vực siêu mạnh, ở trong phạm vi cát trắng, Giới Thần tam trọng thiên tầm thường phải bị thương nặng bỏ chạy. Cho dù có thể chống cự Yên Diệt Bạch Sa mà chiến đấu, thực lực chỉ sợ cũng chỉ có thể phát huy ra một phần. Bình thường đều là dễ dàng bị Bạch Sa thành chủ chà đạp!

Cho nên...

Bạch Sa thành chủ, ở Giới Thần tam trọng thiên thuộc loại đỉnh cao nhất thật sự, hơn nữa thân thể hắn cũng là thân thể cát trắng, năng lực bảo mệnh siêu mạnh. Cho nên lúc trước bái kiến An Hải phủ chủ, Độc Dĩnh Giới Thần này còn nũng nịu gọi ‘Bạch Sa ca ca’ .

“Ngươi thật muốn bảo vệ hắn?” Độc Dĩnh Giới Thần có chút tức giận.

“Đương nhiên.” Bạch Sa thành chủ tựa cười mà không cười, “Độc Dĩnh, nghe cho rõ, Đông Bá là huynh đệ của ta, ta nhất định bảo hộ hắn! Ngươi dám bắt nạt hắn chút nào, thì đừng trách ta vô tình.”

Độc Dĩnh Giới Thần nghiến răng nghiến lợi, lập tức quay người lại, dòng khí màu đen vờn quanh thân thể ả liền quấn quanh thanh niên áo bào bạc Dĩnh tướng quân bên cạnh: “Chúng ta đi.”

Vù.

Liền mang theo Dĩnh tướng quân nháy mắt bay ra khỏi đại điện.

...

Dĩnh tướng quân bởi vì thường trú An Hải phủ thành, ở trong phủ thành cũng có một phủ đệ hào hoa xa xỉ. Độc Dĩnh Giới Thần mang theo Dĩnh tướng quân trực tiếp từ trên trời giáng xuống, về phần người hầu của Dĩnh tướng quân? Ả lười quản, người hầu tự sẽ chạy về.

Trong một gian cung điện hào hoa xa xỉ, Độc Dĩnh Giới Thần bay vào trong đó, dòng khí màu đen chung quanh nàng mới đem Dĩnh tướng quân đặt xuống.

“Cô cô, không thể bỏ qua như thế.” Thanh niên áo bào bạc Dĩnh tướng quân sắc mặt dữ tợn, hai mắt đỏ bừng, vội quát, “Bạch Sa thành chủ kia giúp hắn, chúng ta tìm cơ hội, âm thầm bắt thê tử của gã Đông Bá kia.”

“Câm miệng!” Độc Dĩnh Giới Thần giận mắng.

“Cô cô!” Dĩnh tướng quân vội muốn đi túm lấy tay cô cô. “Không trút cơn giận này, cháu chết cũng không cam lòng.”

Độc Dĩnh Giới Thần vung tay, liền đi ra ngoài.

Ầm ~~~ cửa lớn của gian cung điện đóng lại.

Độc Dĩnh Giới Thần quay đầu nhìn thoáng qua, vô số dòng khí màu đen liền vờn quanh gian phòng cung điện này, hình thành một pháp trận trấn áp. Dĩnh tướng quân bên trong còn đang điên cuồng phá cửa đập cửa sổ, nhưng có pháp trận trấn căn bản bản không đánh vỡ được: “Bắt lấy hắn. Giết hắn, giết hắn...”

“Lại nổi điên rồi.” Trong mắt Độc Dĩnh Giới Thần có một tia chán ghét.

Ả bản tính ích kỷ, có tiếng trở mặt vô tình.

Ở cảnh nội An Hải phủ trên thực tế cũng không có bạn bè gì, đương nhiên huynh trưởng ả là cận thân thị vệ bên cạnh bệ hạ, rất có sức ảnh hưởng. Có huynh trưởng quan hệ, cho nên Độc Dĩnh Giới Thần qua ngày coi như tạm được.

Con trai độc nhất của huynh trưởng, Độc Dĩnh Giới Thần vẫn chiếu cố đôi chút, chỉ là luận cảm tình? Ả thật ra cũng rất xem thường đứa cháu này.

Nhưng ai dám bắt nạt đứa cháu, đối với Độc Dĩnh Giới Thần mà nói, chính là không cho ả mặt mũi, đánh mặt ả! Lấy tính tình lạnh lùng hung dữ của ả đương nhiên phải ra tay.

“Cũng phát điên rồi, thường thường hoàn toàn nổi điên.” Độc Dĩnh Giới Thần hướng gian phòng cung điện này nhìn thoáng qua, trong phòng cung điện Dĩnh tướng quân còn đang điên cuồng phá cửa tru lên, “Thần tâm tán loạn chết sớm một chút cũng tốt.”

Độc Dĩnh Giới Thần quay đầu đi ra ngoài.

Cửa đại điện cũng có thị vệ.

“Trông coi kỹ tướng quân.” Độc Dĩnh Giới Thần phân phó.

“Vâng.” Hai thị vệ vội cung kính nói, bọn họ cũng nhìn nhìn Dĩnh tướng quân nổi điên kia trong điện, trong mắt hiện lên một tia thương hại. Bọn họ nhìn ra được, Dĩnh tướng quân tựa như bệnh trạng càng thêm nghiêm trọng, nhắm chừng bản tôn thần tâm tán loạn chỉ ở trong tám năm mười năm thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.