Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 129: Chương 129: Phương pháp đi ra ngoài




Phía sau kèm theo bản đồ, cùng với lượng lớn giải thích chi tiết.

“Cái gì, cung điện dưới lòng đất Hắc Phong thần cung có một cánh cửa, nối liền một thế giới loại lớn?” Đông Bá Tuyết Ưng chấn động, trên bản đồ thể hiện rõ, ngay dưới lòng đất đại điện mình tu hành còn có một cái cửa giấu, nối liền một thế giới Siêu Phàm loại lớn. Lúc trước quan sát tình huống hơn một ngàn năm của vị trưởng lão Hải Thần cung ‘Lôi Chân’ này, cũng khiến Đông Bá Tuyết Ưng có hiểu biết đối với thế giới mình sống.

Thế giới phàm nhân mình sống, là thế giới vật chất phi thường ổn định hoàn mỹ!

Thế giới vật chất, rộng lớn hoàn mỹ.

Ở các nơi của thế giới vật chất, một số nếp uốn không gian, vết nứt không gian... Cũng đản sinh ra một số thế giới Siêu Phàm không đủ hoàn mỹ, các thế giới Siêu Phàm này chia làm thế giới loại lớn, thế giới loại nhỏ, chính bởi vì không đủ hoàn mỹ, cho nên những thế giới này lại ngưng tụ ra một số trân bảo đặc thù! Thậm chí bổn nguyên hạch tâm toàn bộ thế giới cũng sẽ ngưng tụ thành thực vật xuất hiện. Rất nhiều vật trân quý các Siêu Phàm cần, hầu như đều là đến từ các thế giới này.

Như thế giới phàm nhân, một viên nguyên thạch cũng không lấy ra được! Nguyên thạch là gì? Là khoáng vật thiên địa lực một thế giới lúc ban đầu thai nghén vạn vật hội tụ, ở thế giới phàm nhân quy tắc vô cùng hoàn mỹ, tất cả lực lượng đều lợi dụng rất hoàn mỹ, các Siêu Phàm căn bản không tìm thấy bất cứ kỳ vật nào.

Nhưng những thế giới loại lớn, thế giới loại nhỏ đó quy tắc quá đơn sơ, một số lực lượng thần kỳ trực tiếp hội tụ thành vật thực, vô số ‘vật Siêu Phàm’ trân quý khiến các Siêu Phàm lâm vào cuồng nhiệt!

Cho nên tuy những thế giới này rất đơn sơ, lại vẫn được mệnh danh là ‘thế giới Siêu Phàm’, là vì vật Siêu Phàm rất nhiều!

“Thế giới loại lớn, hiếm thấy cỡ nào?” Đông Bá Tuyết Ưng giật mình, “Nơi này thế mà nối liền với một cái?”

Thế giới Siêu Phàm loại lớn, theo lời Lôi Chân trưởng lão, nhân loại đã tra xét phát hiện tổng cộng có tám cái! Cộng thêm Hắc Phong thần cung nối liền một cái này, mới chín cái!

“Mỗi một thế giới loại lớn chưa khai phá, đều là một bảo tàng lớn.” Đông Bá Tuyết Ưng có chút than thở.

Khó trách Hắc Phong lão tổ thành lập động phủ cung điện ở đây.

Thế giới loại lớn...

Trân quý dị thường, một khi nhiều người biết, nhất định cuối cùng sẽ bị các Bán Thần đỉnh cao nhất chiếm trước! Các Bán Thần sẽ đi vào cướp đoạt một phen, nhận được lượng lớn tài nguyên vật Siêu Phàm.

“Thế giới loại lớn, trân quý dị thường.” Ở trong phụ lục giải thích, Lôi Chân trưởng lão khuyên, “Nhất thiết không thể bại lộ, mặc dù là bạn tốt, cũng có thể ám toán sau lưng.”

Lôi Chân trưởng lão thật ra ở lúc bế tử quan.

Vẫn ôm hy vọng, ôm hy vọng mình có thể thành Bán Thần! Hơn nữa lão đã sống một ngàn năm trăm năm, đối với phàm tục cũng không có gì quyến luyến, bí mật về Hắc Phong thần cung chưa bao giờ tiết lộ.

...

Đông Bá Tuyết Ưng khép quyển sách, trong ánh mắt có suy tư.

“Thế giới loại lớn tuy trân quý, Bán Thần cũng sẽ bởi vậy cuồng nhiệt.” Đông Bá Tuyết Ưng thầm nói, “Nhưng Hắc Phong lão tổ rất có thể đã từng tranh đoạt, tiếp theo cách ta quá xa xôi, ta hiện tại dù sao chỉ là phàm nhân.”

Lập tức Đông Bá Tuyết Ưng đơn giản đọc bộ sách khác, sau đó liền vung tay lên đem toàn bộ vật phẩm toàn bộ thu hồi, bàn tay chỉ còn lại có hai khối phù lệnh kỳ dị, chính là phù lệnh khống chế hai sinh vật luyện kim Siêu Phàm, đấu khí xâm nhập dễ dàng luyện hóa.

Bên cạnh, con khỉ màu vàng cùng con chim đại bàng màu vàng đều lập tức mở miệng: “Bái kiến chủ nhân.”

“Chờ lúc ta rời khỏi Hắc Phong thần cung, cũng sẽ mang các ngươi cùng nhau rời khỏi.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.

“Chủ nhân, chúng ta đã sớm muốn đi ra ngoài rồi.” Con khỉ màu vàng kích động.

Con chim đại bàng màu vàng cũng tràn ngập chờ mong.

Đông Bá Tuyết Ưng mỉm cười: “Hai người các ngươi xưng lẫn nhau hầu tử tiểu điểu, vậy ta cũng xưng hô các ngươi như thế.”

“Chủ nhân muốn gọi thế nào cũng được.” Hai sinh vật luyện kim Siêu Phàm đều phi thường nhu thuận, ưu điểm của sinh vật luyện kim là ở đây, tuyệt đối trung thành.

“Đúng rồi, Hải Dương Giới Thạch trong đầm nước này?” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn đầm nước tám cạnh kia.

“Vâng.” Con chim đại bàng màu vàng nói, “Lão chủ nhân lúc trước lo lắng sẽ có cường giả Vu Thần điện phát hiện nơi này, cho nên bày ra pháp trận chung quanh đầm nước này, chỉ cần ta bóp nát lệnh bài này, pháp trận sẽ nổ, uy lực vụ nổ đủ để so sánh một đòn toàn lực của lão chủ nhân, có lẽ có thể đánh chết kẻ địch, mặc dù không giết được, Hải Dương Giới Thạch chắc chắn hoàn toàn vỡ nát bị hủy. Hơn nữa một số nơi nguy hiểm trong Hắc Phong thần cung này, đối với cường giả Vu Thần điện, cũng đều một đòn là chết.”

Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.

Vu Thần điện, là tổ chức các Siêu Phàm ma thú nhất tộc hình thành.

Nhân loại và ma thú, là chủng tộc thù hận. Bảo vật mình vất vả có được cho dù muốn để lại cho người có duyên, cũng không thể tiện nghi ngoại tộc!

“Hô.” Đông Bá Tuyết Ưng ngồi xổm xuống, hai tay nâng lên một ít linh dịch trong đầm nước, uống một ngụm.

Một trận mát mẻ quán triệt toàn thân.

Mỗi một chỗ toàn thân, mặc kệ là cơ nhục gân cốt tạng phủ khí quan, hay là đan điền khí hải, thức hải linh hồn đều được tẩm bổ một phen. Thậm chí sau khi năng lượng trong linh dịch này nhanh chóng bị hấp thu, cảm giác đói khát của Đông Bá Tuyết Ưng cũng hoàn toàn biến mất.

“Thế mà uống xong cũng không đói nữa.” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói.

“Thực vật cũng chỉ là năng lượng.” Con khỉ màu vàng vui cười nói, “Hải Dương Giới Thạch hóa thành linh dịch, tự nhiên so với thực vật phàm tục tẩm bổ đối với thân thể tốt hơn nhiều. Lão chủ nhân lúc trước hầu như mỗi ngày uống linh dịch này, hắn có thể trở thành đại cao thủ Thánh Cấp đỉnh phong... Công lao của linh dịch này không thể không có.”

Đông Bá Tuyết Ưng duỗi tay ra liền từ trong đầm nước vớt ra một khối ngọc thạch kỳ dị.

Khối ngọc thạch này, toàn thân màu xanh biển, mặt ngoài lưu chuyển vầng sáng màu xanh nước biển nhàn nhạt. Ngọc thạch này đoạt tinh hoa thiên địa, chính là trung tâm của một thế giới loại nhỏ, xem làm người ta kìm lòng không được muốn cắn một miếng, loại dục vọng muốn ăn nó này... Là một loại bản năng của sinh mệnh.

“Nhìn cũng muốn ăn.” Đông Bá Tuyết Ưng cảm thán.

“Tuyệt đối đừng trực tiếp ăn, quá lãng phí.” Con khỉ màu vàng vội nhắc nhở, “Đặt ở trong nước nó sẽ thong thả hòa tan, nước bình thường sẽ được chuyển hóa thành linh dịch, lão chủ nhân dựa vào linh dịch nó hóa cũng dùng gần ngàn năm, cũng mới hòa tan một nửa.”

“Cần nước?” Đông Bá Tuyết Ưng nhíu mày, “Ta không có nước!”

Một đầm nước linh dịch này cũng đủ chủ nhân ngươi dùng ba năm mươi năm rồi.” Con khỉ màu vàng nói, “Chờ sau khi rời khỏi đây chủ nhân ngươi lại chuẩn bị thêm một chút nước.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.