Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 432: Chương 432: Sơ kiến Hồng Thạch sơn




“Vù.”

Bóng người Đông Bá Tuyết Ưng nháy mắt tiến vào thế giới chân thật.

Tiến vào trong nham thạch nóng chảy.

“Hả?” Bằng vào Tinh Thần Chân Ý, dễ dàng độn đi ở trong nham thạch nóng chảy, Đông Bá Tuyết Ưng còn chưa hành động, đã cảm giác được áp bách vô hình, hắn đã sớm nhận được tư liệu chi tiết về Hồng Thạch sơn của Hắc Phong lão tổ bên kia, biết là Hồng Thạch sơn, lập tức hướng nơi đó tới gần.

“Oa.”

Theo tới gần bên đó, lập tức nhìn thấy phía trước có một mảng hư không.

Hư không mắt thường quan sát rất nhỏ, tựa như phạm vi chỉ một thước, hắc ám hư không đường kính một thước quả thực rất quỷ dị!

Chỗ trung tâm của hư không hắc ám này, có một điểm phi thường phi thường nhỏ! Nó vô cùng nhỏ, nhỏ đến mức tựa như so với hạt cấu thành cơ bản nhất của thân thể còn nhỏ hơn! Nhưng nó lại loá mắt như vậy, nó áp bách vô hình làm chung quanh hình thành hư không. Nó áp bách khiến Đông Bá Tuyết Ưng cũng cảm thấy tim đập nhanh, như một con kiến đối mặt hải dương vô tận, loại chênh lệch này quá lớn quá lớn!

Khó trách Hắc Phong lão tổ nói, một khi có biến cố gì, nó đủ để dễ dàng phá hủy toàn bộ thế giới Hạ tộc.

“Thật kỳ quái.”

Trung tâm hư không hắc ám, một điểm rất nhỏ.

Ánh mắt đặt ở bên trên, nó tựa như đang kịch liệt phình to! Càng lúc càng lớn! Giống như trong một hạt cát có thế giới rộng lớn. Điểm nhìn như rất nhỏ này... Nháy mắt ở trong mắt Đông Bá Tuyết Ưng đã tràn ngập tầm nhìn Đông Bá Tuyết Ưng, nó giống như vô biên vô hạn, đỉnh núi cao, tựa như cuối cùng thị lực mắt thường cũng không thể nhìn thấy điểm cuối, đá bên trên nó đều là màu lửa đỏ, mỗi một tảng đá tựa như đều ẩn chứa vô tận thần dị.

Đây là một ngọn núi đá đỏ khổng lồ vô biên vô hạn!

Đông Bá Tuyết Ưng lập tức chớp mắt, không dám nhìn chằm chằm điểm nhỏ đó nữa, nhất thời núi cao vô tận vốn tràn ngập tầm nhìn thậm chí tư duy nháy mắt đã như cũ là một điểm rất nhỏ rất nhỏ kia.

“Vưu Lan lĩnh chủ.” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn hư không hắc ám đường kính một thước đó.

Trong hư không hắc ám đang có một người tí hon.

Đang cấp tốc hướng Hồng Thạch sơn bay đi.

Người đó rất nhỏ, lớn bằng hạt gạo! Theo kịch liệt hướng Hồng Thạch sơn tới gần, càng lúc càng nhỏ, rất nhanh, hắn đã lên Hồng Thạch sơn.

Ánh mắt Đông Bá Tuyết Ưng bởi vì truy đuổi Vưu Lan lĩnh chủ, lại lần nữa nhìn chằm chằm Hồng Thạch sơn quan sát.

Cho nên...

Hồng Thạch sơn ở trong tầm nhìn lập tức lại lần nữa biến thành vô cùng khổng lồ! Vô biên vô hạn! Theo Hồng Thạch sơn kịch liệt phình to, Vưu Lan lĩnh chủ tựa như cũng trở nên khôi phục bình thường, tựa như có chiều cao bình thường.

“Thực quỷ dị.” Đông Bá Tuyết Ưng nói thầm.

Vưu Lan lĩnh chủ đi lên Hồng Thạch sơn quay đầu hướng ra phía ngoài nhìn, tựa như mồm mấp máy nói cái gì, lại không có thanh âm.

“Hắn đã lên Hồng Thạch sơn?” Một đội ngũ nhanh chóng tới gần bên cạnh, chính là đội ngũ của Mai sơn chủ nhân. Rất nhanh ba đội ngũ khác cũng liên tiếp đến, đồng thời một chiếc Đinh Cửu chiến thuyền khổng lồ cũng gạt ra vô số nham thạch nóng chảy, xuất hiện ở ven hư không hắc ám này.

“Hồng Thạch sơn, đó là bảo vật đại năng thần giới chết đi để lại.” Thần Cửu tới bên cạnh Đông Bá Tuyết Ưng, cười nói, “Chúng ta ở bên ngoài bất cứ thủ đoạn công kích nào cũng không thể thẩm thấu vào mảng hư không hắc ám này, càng đừng nói thẩm thấu vào Hồng Thạch sơn. Không cần phải để ý Vưu Lan lĩnh chủ, hắn nhắm chừng rất nhanh sẽ tiến vào trong Hồng Thạch sơn, bắt đầu đi xông pha.”

“Ha ha, đi thôi, chúng ta tới gần nhìn một cái.” Thanh niên áo vàng Kiếm Hoàng cười nói.

“Bây giờ đã đi vào?” Thần Cửu nhìn về phía hắn.

“Đương nhiên không vội! Quá gấp gáp, chúng ta còn cần chuẩn bị chút thời gian.” Thanh niên áo vàng Kiếm Hoàng nói. Bọn họ lần này tới, có một số bảo vật là rải rác mang xuống, còn cần tiến hành bố trí. Sở dĩ mang một số nguyên vật liệu là vì tiết kiệm phí dụng vận chuyển.

Thời Không thần điện quá tối.

Đưa một Bán Thần đỉnh cao sánh được với thần linh, như bọn Kiếm Hoàng, Thần Cửu loại này, đưa một người xuống, đã khiến các tồn tại vĩ đại của hắc ám thâm uyên, thần giới vô cùng đau lòng. Bọn họ thậm chí cũng tiếc phái hai người! May mắn loại cấp bậc này, Thời Không thần điện tốt bụng có thể đơn giản mang theo hai đồng bạn.

Quyển trục Thần cấp cùng với một số dược tề khác vân vân của bọn họ, mang xuống mỗi một phần đều cần trả giá đắt.

Vụng trộm mang?

Thời Không thần điện tra xét, dù đặt ở trong pháp bảo trữ vật cũng trốn không thoát! Cho nên thà mang chút nguyên vật liệu xuống rồi phối! Lúc trước thuốc giải ‘Khổ Bách Hồi’ của Đông Bá Tuyết Ưng độ khó phối trí quá cao, cho nên là ở thần giới trực tiếp phối trí đưa xuống.

“Chúng ta cũng cần chuẩn bị.” Bên cạnh Vu Mã Hải, nam tử tóc đỏ Bác Ba cũng nói thầm nói, “Điểm của Thời Không thần điện chúng ta, chào giá cũng rất cao.”

Chào giá vậy, là có rất nhiều nhân tố quyết định.

Đưa thế giới phàm nhân? Giá rất cao! Là vì tranh bảo vật trong Hồng Thạch sơn? Giá càng tăng nữa!

Những cái này sẽ do các cường giả phân đà các nơi của Thời Không thần điện định ra giá chuẩn xác!

...

Một đám người tùy ý trò chuyện, đồng thời cũng hướng trong hư không hắc ám bay vào.

Đông Bá Tuyết Ưng chưa cảm thấy thân thể mình nhỏ đi, mà là cảm giác hư không hắc ám đang không ngừng phình to.

“Oa, thật thần kỳ.”

“Hồng Thạch sơn thật lớn.”

Theo phi hành tới gần, bốn đội ngũ bao gồm Đông Bá Tuyết Ưng, thậm chí phía sau liên tiếp có bọn người Trần cung chủ, Tư Không Dương bay vào xem xét, bởi vì hư không hắc ám là không có nguy hiểm, chỉ có đi lên Hồng Thạch sơn mới bắt đầu có nguy hiểm.

“Thật lớn.” Rất nhanh đã bay đến rìa Hồng Thạch sơn.

Đông Bá Tuyết Ưng ngửa đầu nhìn.

Nguy nga!

Cao, không nhìn thấy điểm cuối! Nhìn hướng hai bên, cũng không nhìn thấy điểm cuối. Phát ra uy áp khiến mình cũng không thể hít thở. Một tòa Hồng Thạch sơn thật lớn!

“Đây mới là kích thước chân thật của Hồng Thạch sơn. Đối với chúng ta có thể xưng là vô biên vô hạn.” Thần Cửu nói, “Bởi vì nó quá đặc thù, cho nên có thể tựa như so với một hạt còn nhỏ bé hơn. Thần giới chúng ta có truyền thuyết, nói một cái lá một thế giới, không sai biệt lắm là ý tứ này.”

“Vưu Lan lĩnh chủ sắp đi vào rồi.” Mai sơn chủ nhân nói.

Đông Bá Tuyết Ưng nhìn xa xa.

Một con đường đá phiến rộng lớn, trên đường đá phiến chỉ ngẫu nhiên có dòng khí nóng cháy, thậm chí lửa nóng cháy, nếu chỉ bị dòng khí lan đến vẫn có thể có hi vọng sống sót. Nhưng một khi bị ngọn lửa nóng cháy quét trúng, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ! Thực lực mạnh nữa cũng nhất định chết. Đông Bá Tuyết Ưng đánh giá mình cho dù tránh ở trong hư giới, chỉ sợ vẫn không chống đỡ được.

Hồng Thạch sơn nguy hiểm, dù sao vượt quá tưởng tượng. Ở trong hư giới sợ là không trốn thoát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.