Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 1259: Chương 1259: Thần kỳ




Ở Lan Thương sơn mạch, trong cung điện Khí Hồ Quân ẩn cư.

Rất nhiều người hầu kẻ hạ dần dần khôi phục tỉnh táo. Bọn họ có người nằm dưới đất, có dựa vào chân tường, đợi đến lúc tỉnh táo, mỗi người đều bị dọa vội vàng đứng dậy! Bởi vì quy củ trong cung điện nghiêm ngặt, bọn họ thế mà nằm dưới đất ngủ, dựa theo quy củ của cung điện đó đều là phải chịu hình phạt xử tử, trong lòng ai cũng thấp thỏm lo âu.

“Cung điện không còn pháp trận!”

“Toàn bộ pháp trận đều không còn nữa.”

Những người hầu rất nhanh đã phát hiện biến hóa.

Các pháp trận uy lực cường đại ban đầu trải rộng cung điện biến mất hết, ngay cả pháp trận thủ hộ bên ngoài cung điện cũng biến mất.

“Chuyện gì vậy? Sao toàn bộ pháp trận không còn nữa, ta phụ trách thao túng pháp trận cảnh giới, trận bàn của pháp trận này cũng không tìm thấy nữa.” Rất nhiều người hầu nghi hoặc, mỗi người lặng lẽ truyền âm với nhau.

“Vừa rồi ta đột nhiên ngủ, lúc ta tỉnh lại, nhìn thấy không ít người đều đang ngủ.”

“Ngươi cũng ngủ? Ta cũng vậy.”

“...”

Theo truyền âm trao đổi với nhau, bọn họ kinh hãi phát hiện ngay tại trước đó không lâu, bọn họ thế mà ai cũng lâm vào ngủ say. Chủ yếu là bọn họ cảnh giới quá thấp, ký ức mình lâm vào ảo cảnh cũng không thể nhớ lại.

Bỗng một thanh âm quanh quẩn ở các nơi của toàn bộ cung điện.

“Chủ nhân tòa cung điện này ‘Khí Hồ Quân’ đã chết, từ hôm nay trở đi, các ngươi đều khôi phục tự do.” Một thanh âm lạnh nhạt không ngừng quanh quẩn, khiến toàn bộ người hầu đầu tiên là sửng sốt, sau đó rất nhanh đều mừng như điên. Bởi vì bọn họ biết, nếu chủ nhân của bọn họ còn sống, căn bản không có khả năng tùy ý thanh âm của cường giả thần bí vang vọng toàn bộ cung điện mà không có một chút phản ứng.

“Giải thoát rồi?”

Các thủ vệ bên ngoài nhất có chút nhịn không được thử hướng ra ngoài phi hành, quá khứ bên ngoài cung điện có pháp trận, bọn họ căn bản trốn không thoát!

Nhưng giờ phút này, bọn họ lần lượt bay ra, lại không chịu bất cứ sự trở ngại nào.

“Ha ha ha...”

“Chúng ta rời khỏi, có thể rời khỏi rồi.”

“Rốt cuộc, rốt cuộc khôi phục tự do rồi.”

Đám đông người hầu trong toàn bộ cung điện đều vô cùng phấn khởi, có một số thậm chí quỳ mọp xuống gào khóc, bởi vì từ khi bị bắt đến, mấy trăm vạn năm qua quả thực chính là ác mộng! Bọn họ bị bắt tới, phải thật cẩn thận hầu hạ Khí Hồ Quân, Khí Hồ Quân bởi vì luôn ẩn cư, không ra ngoài giết chóc cắn nuốt khắp nơi, một khi thèm không nhịn được, thì nuốt ăn người hầu!

Không có thiên lý, không nhìn thấy hy vọng, ngẫu nhiên sẽ có đồng bạn bị ăn...

Thực lực khủng bố của Khí Hồ Quân khiến toàn bộ người hầu đều không có chút ý niệm phản kháng, bọn họ chỉ có thể bi ai yên lặng chịu đựng, hy vọng kẻ xui xẻo bị ăn kia sẽ không là mình. Dù sao Khí Hồ Quân chung quy cần một đám thủ hạ hầu hạ, không có khả năng ăn hết toàn bộ.

“Cám ơn tiền bối.”

“Cám ơn tiền bối cứu chúng ta.”

Có rất nhiều người hầu đều nhịn không được cao giọng hô.

“Đại ân này, ta nhất định nhớ kỹ, trọn đời không quên.” Có một số thì yên lặng hạ quyết tâm, mỗi người nhanh chóng tản ra hướng bốn phương tám hướng bay đi, chạy càng xa càng tốt, chỉ sợ lại bị bắt.

...

Trên tầng mây xa xa.

Đông Bá Tuyết Ưng quan sát tòa cung điện kia, nhìn đám người hầu bay đi tán loạn, không khỏi cười cười, cảm giác cứu người rất tốt.

Tâm ta là thiên tâm...

Rất nhiều tu hành giả cổ xưa cường đại, đạt tới một tâm cảnh này, tên đều có thể gọi là ‘Tâm ta là thiên tâm’, nhưng bọn họ ngộ ra lại khác nhau.

Như ‘Thánh Chủ’, tâm ta là thiên tâm, coi tất cả sinh mệnh là chó rơm, vô số sinh mệnh đều thần phục hắn, cam tâm chịu chết vì hắn, ánh mắt hắn nhìn chăm chú... Là vinh quang cao nhất của các thủ hạ đó, dù là đầu sỏ Hỗn Độn cảnh, thậm chí Vũ Trụ Thần, đều phải thần phục hắn, thần phục hắn từ trên bản chất linh hồn!

Như ‘Vu Tổ’, tâm ta là thiên tâm, thiên tâm siêu nhiên tất cả, thao túng Cổ thánh giới nguyên thủy vận chuyển, thao túng hỗn độn hư không vận chuyển, hắn theo đuổi chính là siêu nhiên chí cao vô thượng, ở trên con đường siêu nhiên này, tất cả đều là công cụ của hắn, cho nên hắn phân tích nghiên cứu vạn vật, lợi dụng tất cả có thể lợi dụng, bước ra con đường thuộc về hắn.

Mà Thiên Ngu lão tổ, Dao Quang chi chủ, Hư Không thuỷ tổ… mỗi người đều mang lòng thương xót. Hư Không thuỷ tổ truyền xuống hư không hành giả nhất mạch truyền thừa, lại nghiêm lệnh có yêu cầu hà khắc đối với tâm tính.

Đông Bá Tuyết Ưng cũng như thế!

Nghiêm khắc mà nói.

Trong năm đại thánh giới, Cổ thánh giới, Mẫu Tổ giới thuộc về hai đại giáo phái, Thánh Chủ và Mẫu Tổ khá tương tự, chỉ là Thánh Chủ cường đại hơn nhiều mà thôi. Giới Tổ cùng Vu Tổ của Vạn Cổ thánh giới tương tự nhau, bọn họ đều để ý bản thân, vô số sinh mệnh khác chết sống, bọn họ lạnh lùng quan sát. Mà Thất Tinh Hải thánh giới và Đông Lân thánh giới lại rất coi trọng sinh tử của vô số sinh mệnh nhỏ yếu, bọn họ tận lực che chở kẻ nhỏ yếu, để vô số kẻ nhỏ yếu trưởng thành, thậm chí dám tùy ý tàn sát, bọn họ đều sẽ phái cường giả đuổi giết!

Cho nên La thành chủ cũng đứng về phía hai thánh giới này, hắn vất vả luyện chế sáu tòa Tinh Thần tháp, cũng là cho tổng cộng sáu đại thánh địa của hai thánh giới này.

Đương nhiên ‘Cốt Tổ’ không có lòng thương hại kẻ nhỏ yếu.

Tâm tính Cốt Tổ, ở Thất Tinh Hải thánh giới, Đông Lân thánh giới là khá đặc thù, tự nhiên bị bài xích. Cốt Tổ thật ra cũng không quá muốn đầu nhập vào Đông Lân thánh giới, đáng tiếc, hắn quá yếu, ở trong tầng thứ ba của tồn tại chung cực cũng là đội sổ, Giới Tổ, Vu Tổ của Vạn Cổ thánh giới căn bản không coi trọng hắn, vẫn là La thành chủ xem ở trên mặt mũi ‘Nguyên’ đồng ý thu lưu hắn, để hắn ở lại Đông Lân thánh giới.

******

Trên bãi cát bờ biển, Đông Bá Tuyết Ưng khoanh chân ngồi ở nơi đó, trong tay đang cầm Thạch Kính nọ.

“Thạch Kính này, thế mà thần kỳ như vậy.”

Đông Bá Tuyết Ưng cũng không ngờ chém giết Khí Hồ Quân lại có thể có thu hoạch lớn như thế, cái này như là một khối đá cổ xưa mài gương, thậm chí soi bộ dáng con người cũng rất mơ hồ, nhưng sự thần kỳ của nó, khến Đông Bá Tuyết Ưng lần đầu chạm vào đã bị dọa, hắn vội rời khỏi Lan Thương sơn mạch tới một bãi biển xa xôi, bắt đầu cẩn thận tra xét.

Trên Thạch Kính đang có rậm rạp hoa văn màu sắc rực rỡ hiện ra, một mảng hoa văn bên trái cấu thành một đóa hoa màu sắc rực rỡ, một mảng hoa văn bên phải cấu thành một tấm chiến kỳ, sau đó đóa hoa cùng chiến kỳ dần dần giao hội, ở trung ương mặt gương của Thạch Kính bắt đầu kết hợp... Cuối cùng thế mà hóa thành một đóa hoa màu đen tà ác.

“Quá thần kỳ.”

Đông Bá Tuyết Ưng cúi đầu nhìn, càng xem càng si mê.

Một đóa hoa màu sắc rực rỡ đó... Là căn cứ cảnh giới《 Chu Yểm truyền thừa 》của mình hiện nay không ngừng tiến hóa, cuối cùng hình thành, tuyệt đối xem như huyền diệu mức độ Hỗn Độn cảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.