Đông Bá Tuyết Ưng đã nghe hiểu. Sau khi đạt tới Chung Cực cảnh, kế tiếp sẽ dần dần hướng ‘Hồn nguyên sinh mệnh’ tiến lên! Như Thạch lão quái chính là một lòng đi con đường ‘lấy lực phá pháp’. Vô Hạn thành chủ cũng đang đi con đường của mình, hắn là lấy quan sát quy tắc trật tự để phân tích chí cao quy tắc! Mà tham dự chuyện chém giết Bất Tử Minh Đế, hiển nhiên sẽ ảnh hưởng rất lớn con đường của hắn.
Khiến con đường của hắn gian nan hơn ngàn lần vạn lần. Chuyện như vậy, Vô Hạn thành chủ khẳng định không muốn làm!
‘Chặn đường tu hành’, đối với bất cứ một cường giả nào, cũng tuyệt đối là tử thù!
“Thành chủ, ngươi lầm rồi.” Đông Bá Tuyết Ưng lại chưa từ bỏ, mà là quát, “Con đường của ngươi, ngươi cho rằng ngươi làm như vậy thì là đúng? Không, là sai.”
“Sai? Ồ, ta sai nơi nào?” Vô Hạn thành chủ ngược lại vội chủ động hỏi.
“Linh hồn... Là căn bản của người tu hành.” Đông Bá Tuyết Ưng trịnh trọng nói, “Mà thành chủ biết, linh hồn khát vọng nhất là cái gì hay không?”
“Khát vọng cái gì?” Vô Hạn thành chủ tò mò, vị thiếu niên áo trắng trước mắt này chính là một vị đi xa nhất ở con đường linh hồn của Giới Tâm đại lục từ trước tới nay.
“Tự do!”
Đông Bá Tuyết Ưng thấp giọng nói, hắn không quên được lúc cứu vớt vô số sinh mệnh bị Thánh chủ nô dịch, vô số linh hồn đó phát ra hoan hô, hoan hô tự do! Linh hồn, tự do sinh sống.
“Mỗi một linh hồn, đều khát vọng tự do.” Đông Bá Tuyết Ưng mở miệng, “Khát vọng tự do, khát vọng siêu thoát, không ngừng tu hành, có ý chí như vậy mới có hi vọng nhảy ra khỏi lồng giam thành tựu hồn nguyên sinh mệnh. Mà thành chủ ngươi lại là sợ phá hư quy tắc trật tự, cẩn thận cố gắng bớt lây dính nhân quả, giống như một người đứng xem, cẩn thận quan sát, lại bất tri bất giác đã thành một người thủ hộ dưới ‘quy tắc trật tự’, là một phần tử của quy tắc.”
“Chúng ta vốn là một phần tử chí cao quy tắc hiển hóa.” Vô Hạn thành chủ lại lắc đầu.
“Chúng ta là bắt nguồn từ chí cao quy tắc hiển hóa thai nghén, nhưng chúng ta lại không phải một phần tử của chí cao quy tắc, chí cao quy tắc chỉ là nôi của chúng ta, chúng ta chung quy là muốn nhảy ra khỏi lồng giam!” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn chằm chằm Vô Hạn thành chủ, “Nếu cam tâm là một phần tử của chí cao quy tắc, thậm chí cũng không dám đi ảnh hưởng quy tắc trật tự phạm vi lớn, vậy thì càng vô vọng siêu thoát rồi.”
“Ngươi nói có chút đạo lý.”
Vô Hạn thành chủ lắc đầu, “Nhưng ta có con đường của ta! Ngươi không cần nói nữa.”
Đông Bá Tuyết Ưng trầm mặc.
Hắn không cam lòng.
Nhưng hắn cũng rõ, một người thành tựu Chung Cực, thậm chí đang tiếp tục tăng lên, người tu hành cảnh giới như thế, tuyệt đối không phải có thể dễ dàng thuyết phục.
Trừ phi mình ở trong tu hành gặp phải đủ loại vấn đề, mình cảnh tỉnh giác ngộ, mới có thể thay đổi con đường. Người ngoài nói là vô dụng, đặc biệt mình lại không hiểu con đường của hắn!
...
Thành Phi Tuyết.
“Khó trách người tu hành nhỏ yếu đều cảm thấy hắn bình thản nhất tính tình tốt nhất, Vô Hạn thành của hắn tuy trật tự nghiêm khắc, nhưng chỉ cần giữ trật tự, thì không có việc gì.” Đông Bá Tuyết Ưng lắc đầu, “Đem mình coi là người đứng xem toàn bộ quy tắc trật tự, không muốn xen vào, tự nhiên siêu nhiên. Tính tình này... Thật là một kẻ kỳ quái nhất.”
Hiểu con đường của hắn, còn có thể lý giải.
So với vị Vô Hạn thành chủ này, như Vĩnh Dạ thủy tổ, Cực Dạ thủy tổ, Phiền tổ, Hạ Hoàng, Bất Tử Minh Đế, Ma Thiên quốc chủ, Nguyệt Hoa quốc chủ… mỗi người chân thật hơn nhiều, có yêu hận của riêng mình.
“Làm sao bây giờ?”
“Hắn không đáp ứng, không ai có thể tìm tung.”
“Chẳng lẽ phải làm được một khi vây giết, liền trực tiếp diệt sát?” Bản thân Đông Bá Tuyết Ưng cũng cảm thấy khả năng không lớn, một đám thế giới chi chủ vây công tập kích, Bất Tử Minh Đế biết không ổn khẳng định chạy. Khiến hắn không cách nào chạy? Loại khả năng này có thể xem nhẹ! Dù sao Bất Tử Minh Đế luận chiêu số huyền diệu, cao hơn thế giới chi chủ dân bản xứ nhiều.
Khi Đông Bá Tuyết Ưng đang buồn rầu phiền não, phân thân hắn để lại Tinh Quang thế giới lại được Bắc Hà đại đế đưa tin.
“Phi Tuyết đế quân, ta đã chuẩn bị xong, nên hành động rồi.” Bắc Hà đại đế đưa tin.
“Hành động? Được!” Đông Bá Tuyết Ưng lập tức trả lời.
Chuyện chém giết Bất Tử Minh Đế tạm thời đặt ở một bên, tự hỏi cho kỹ có biện pháp nào.
Tạm đi giúp Bắc Hà đại đế trước, dù sao đã sớm hứa hẹn.
******
Bắc Hà thế giới.
Đông Bá Tuyết Ưng tới trong cung điện.
“Phi Tuyết huynh.” ‘Bắc Hà đại đế’ một thân áo bào xanh ngồi ở trên ngai báu đã sớm chờ đợi đứng dậy, ở trong đại điện cũng có các vị thần tướng khác, tổng cộng có mười vị thần tướng, lại chính là xếp hạng trước mười trong ba mươi sáu thần tướng, bình thường bọn họ mỗi người tương đối kiệt ngạo, cũng rất tự do, lần này có thể triệu tập đến toàn bộ, có thể thấy được Bắc Hà đại đế trịnh trọng cỡ nào.
“Đại đế.” Đông Bá Tuyết Ưng mỉm cười nói, “Đại đế chuẩn bị xong rồi?”
“Chuẩn bị xong rồi!”
Bắc Hà đại đế khí phách hăng hái, “Phi Tuyết huynh, có thể xuất phát bất cứ lúc nào?”
Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu: “Không biết là đi đâu? Là vị nào trong ba đại chí tôn kia?”
“Thích Phạt chí tôn.” Bắc Hà đại đế nói.
Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu, Thích Phạt chí tôn là tương đối không tệ trong ba đại chí tôn Tử Nghiệt tộc, nhưng vẫn hung tàn thô bạo, là đại ma đầu tuyệt đối. Có thể bởi vì từ trong tử vong thai nghén sinh ra, Thích Phạt chí tôn cảm thấy giết chết sinh mệnh khác làm bọn họ quy về tử vong là một loại ‘ban ân’, cho nên hắn thích ban ân, buông xuống một thế giới dân bản xứ, hắn thậm chí tiến hành nghi thức trước khi ban ân, sau đó ban ân một lần, liền khiến toàn bộ sinh linh của một thế giới quy về ‘tử vong’.
Thích Phạt chí tôn cho rằng, đây là ban ân, là ân đức.
Nhưng đối với vô số dân bản xứ mà nói, lại cảm thấy quá khủng bố. Dù là Đông Bá Tuyết Ưng cũng cảm thấy đây tuyệt đối là ma trời sinh!
“Ta quá khứ tuy từng đi Thích Phạt đảo, lại là ngay cả mặt chí tôn cũng không thấy, đã bị đánh ra. Lần này có Phi Tuyết huynh, ta mới có tự tin.” Bắc Hà đại đế mỉm cười nói, “Đại ân này, ta sẽ nhớ rõ. Đợi lần này từ Thích Phạt đảo trở về, ta nhất định sẽ không bạc đãi Phi Tuyết huynh.”
“Đi trước nói sau, dù sao cũng là chí tôn.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, một trong năm đại chí tôn.
“Được, đi, xuất phát!”
Bắc Hà đại đế cười to.
Hắn và Đông Bá Tuyết Ưng sóng vai cùng đi, mười vị thần tướng khác đều theo ở phía sau, trực tiếp xuyên qua hư không rời khỏi Bắc Hà thế giới.
...
Thích Phạt đảo.
Có thể được một vị chí tôn chiếm cứ nơi đây cuộc sống, luận diện tích tự nhiên là hòn đảo bay xếp hạng trước ba của Đoạn Nha sơn mạch, nơi này nguy cơ và cơ duyên làm bạn. Nơi này so với hòn đảo của ‘Áp Hoàng’ thập tam hoàng đáng sợ hơn nhiều! Chỉ cần một ‘Thích Phạt chí tôn’ đã có sức uy hiếp khủng bố.