Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 1790: Chương 1790: Trực tiếp giết chết tốt hơn (1)




Thực sự xé rách da mặt, ba đại hoàng tộc tuy mạnh, nhưng nếu hồn nguyên tổ thần không buông xuống, một số tồn tại khủng bố nhất trong Thần Đế bọn họ cũng không làm gì được.

Chỉ che chở vạn năm, mọi người vẫn nguyện ý cho Thiên Tâm lâu cái thể diện này.

...

Đảo mắt, tranh bảo hội đã trôi qua hơn tám ngàn năm.

Đêm.

“Vù.”

Bố Nha Thần Đế quấn áo bào đen, lặng yên không một tiếng động rời khỏi Thiên Tâm lâu, giống như một cái bóng màu đen nhanh chóng đi qua ở dưới bóng tối góc đường.

“Hừ, Bố Nha Thần Đế này cuối cùng đã rời khỏi Thiên Tâm lâu, còn tưởng hắn muốn trốn tới hết hạn một vạn năm.” Ở cách Thiên Tâm lâu không xa, hai bóng người xuất hiện ở giữa không trung, tuy bọn họ không nhìn thấy Bố Nha Thần Đế ẩn nấp tung tích chạy trốn, nhưng lại có thể dễ dàng cảm ứng được.

“Chúng ta để lại linh hồn chú ấn ở trên người hắn! Mặc kệ hắn chạy trốn tới đâu, hắn cũng trốn không thoát chúng ta đuổi giết, giết nhị đệ, thù này dù là đuổi theo khắp toàn bộ thần giới, cũng nhất định phải khiến hắn đền mạng.” Một vị nam tử lãnh khốc khôi ngô nghiến răng nói, bên cạnh hắn là một vị thiếu niên lạnh lùng dữ tợn: “Thù của nhị ca, nhất định phải báo, đuổi theo.”

“Đuổi theo.”

Hai bóng người này theo linh hồn chú ấn cảm ứng, nhanh chóng đuổi theo.

Ở cùng lúc hai người bọn họ truy tung.

Một bóng người cũng từ trong Thiên Tâm lâu bay tới, chính là Đông Bá Tuyết Ưng.

“Theo sát sau Bố Nha Thần Đế đuổi theo, chính là Phách Huyết huynh đệ nhỉ?” Đông Bá Tuyết Ưng thầm nghĩ, Phách Huyết tam huynh đệ là hảo hữu sinh tử, đều là hảo huynh đệ có thể cùng sinh tử, từ sau khi lão nhị trong bọn họ bị ‘Bố Nha Thần Đế’ đánh lén ám sát đoạt bảo, Phách Huyết huynh đệ còn lại hai người vẫn đuổi theo không tha, truy đuổi khiến Bố Nha Thần Đế rất chật vật.

Đông Bá Tuyết Ưng cười, cũng nhanh chóng đi theo.

Ở Đông Bá Tuyết Ưng bám theo sau một lát.

“Ừm? Không có ai nữa?”

Một làn gió nhẹ tụ thành một cái bóng người, hắn nhìn phương hướng Phách Huyết huynh đệ, Đông Bá Tuyết Ưng đuổi theo xa xa, “Nghe Bố Nha nói, Phách Huyết huynh đệ, còn có sau lưng Thanh Vân Thần Quân hẳn là cũng có Thần Đế theo dõi hắn. Ta ở chỗ tối quan sát hồi lâu, Thanh Vân Thần Quân kia quả thực xuất hiện, nhưng, lại không thấy được Thần Đế sau lưng hắn?”

Bóng người mơ hồ cơn gió nhẹ ngưng tụ này có chút nghi hoặc, hắn có chút không tin, một Thần Quân cũng dám truy tung một vị Thần Đế! Mặc dù Thần Quân phi thăng giả, Thần Quân đỉnh phong cũng chỉ sánh ngang Thần Đế sơ kỳ trong con dân thần giới bình thường mà thôi, căn bản không uy hiếp được tính mạng ‘Bố Nha Thần Đế’ tiếng xấu lan xa.

Nhưng sự thật như thế!

“Hẳn là không có gì có thể tránh được ta tra xét, bên người Thanh Vân Thần Quân quả thực không có Thần Đế khác, đường đường Thần Đế, chung quy sẽ không tránh ở trong động thiên bảo vật của một Thần Quân chứ?” Bóng người mơ hồ này nói thầm, Thần Đế đều là tự cho mình rất cao, không quá đặt Thần Quân vào mắt.

Thần Tướng đến Thần Quân, là một bước dài.

Thần Quân đến Thần Đế, cũng là một bước dài.

“Phách Huyết huynh đệ cũng rất khó chơi, đuổi theo nhanh một chút.” Bảo vật đưa tin tiếp thu được đưa tin, bóng người mơ hồ cười xùy một tiếng, lập tức truyền âm trả lời: “Bố Nha, yên tâm, ta tới đây!”

Vù!

Thân thể hắn tiêu tán hóa thành gió, lặng yên không một tiếng động nhanh chóng đuổi theo qua.

Trong đêm đen, Đông Bá Tuyết Ưng lặng yên không một tiếng động hóa thành một sợi dây nhỏ, ở trong hư không tiến lên.

“Oành!” “Rẹt!”

Dao động khủng bố ở phía trước đột nhiên bùng nổ.

“Bắt đầu giao thủ rồi.” Đông Bá Tuyết Ưng lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở trên cành một cây đại thụ, đứng ở nơi đó xa xa nhìn một dòng sông cuồn cuộn, dòng sông chạy chồm kia rộng tám trăm dặm, dài lại uốn lượn xỏ xuyên qua toàn bộ Giang Nguyên thành, trên mặt nước dòng sông này đang có một bóng người đứng, ‘Bố Nha Thần Đế’ giờ phút này áo bào đen biến mất, lộ ra thân thể tràn đầy lân giáp của hắn, hơi còng, một đôi con ngươi như hổ phách màu vàng tràn đầy hung lệ, trên một đôi vuốt sắc của hắn còn cầm binh khí trường mâu.

Quỷ dị nhất là, lân giáp ngoài thân Bố Nha Thần Đế lại hiện lên một tầng lưu quang màu đen.

“Bố Nha, chết đi.” Ánh vàng chợt lóe, là một thanh đại chuỳ giận dữ đập xuống, một nam tử khôi ngô toàn thân phát ra ánh vàng, uy thế ngập trời.

Bố Nha Thần Đế lại dựng thẳng lên trường mâu, chặn một chùy khủng bố này, lại vẫn bị chấn động tới mức bay ngược vài dặm, nước sông chung quanh cũng nhấc lên sóng lớn.

“Bố Nha này thực lực thế mà mạnh hơn rồi.” Nam tử khôi ngô toàn thân đắm chìm ở dưới ánh vàng thấy thế lại biến sắc, hắn chính là người đứng đầu Phách Huyết tam huynh đệ, tu luyện ra lực lượng vô cùng bá đạo, quá khứ mấy lần đuổi giết, Bố Nha Thần Đế tuy cũng coi như thân thể mạnh mẽ lại căn bản không dám chính diện cứng rắn đón đỡ chiêu số của hắn, hiện tại lại cứng rắn đón đỡ, nhưng chỉ lui vài dặm! Cũng chưa bị thương!

“Vù!”

Một luồng ánh sáng màu xanh quỷ dị đâm vào trên thân Bố Nha Thần Đế đang lui, lưu quang màu đen mặt ngoài Bố Nha Thần Đế lại kiên cố vô cùng, hoàn toàn chặn được một cú đâm này, hào quang màu xanh lá quỷ dị kia cũng hiển lộ bộ dáng là một thiếu niên lạnh lùng một tay cầm lấy một con dao găm, một tay khác của hắn còn cầm lấy một con dao găm khác.

Giờ phút này thiếu niên lạnh lùng cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Không đâm thủng được?”

“Ha ha ha, ta nay đã có thể nắm giữ Hắc Kim Châu, càng mượn nó sáng chế ‘Hắc Kim Bất Diệt Thể’, các ngươi căn bản không giết được ta, ha ha.” Bố Nha Thần Đế lại cười to, hắn quá khứ đã lấy lân giáp phòng ngự mạnh nổi tiếng, nhưng Phách Huyết huynh đệ quá lợi hại, lực lượng vô cùng bá đạo kia của lão đại mỗi lần đều đập hắn hộc máu bị thương, các loại ám sát của lão tam cũng có thể thương tổn được hắn.

Hắn hoàn thiện pháp môn bản thân, càng ở trên tranh bảo hội mua ‘Hắc Kim Châu’ cùng ba bản điển tịch kia, rốt cuộc mượn dùng lực lượng Hắc Kim Châu, khiến phòng ngự của bản thân đạt tới cảnh giới mới, hắn xưng là ‘Hắc Kim Bất Diệt Thể’.

“Không giết nổi ngươi?”

“Ngươi hôm nay chắc chắn phải chết.”

Phách Huyết huynh đệ điên cuồng, một số thủ đoạn liều mạng cũng bắt đầu thi triển.

Rầm rầm rầm ~~~~

Một bá đạo, một quỷ dị, hai người bọn họ phối hợp hoàn mỹ, đánh Bố Nha Thần Đế hầu như không sức phản kháng, nhưng một tầng ‘hắc quang’ kia ngoài thân Bố Nha Thần Đế quá kiên cố, mặc dù miễn cưỡng đâm thủng hắc quang, uy lực còn sót lại cũng chỉ còn lại một chút, uy hiếp với Bố Nha Thần Đế có thể xem nhẹ.

“Lão tam, cẩn thận!” Nam tử khôi ngô đắm chìm ở dưới ánh vàng kia biến sắc.

Thiếu niên lạnh lùng ban đầu còn muốn tập kích một lần nữa, nhưng cũng đột nhiên biến sắc, trực tiếp trong hư vô bên cạnh có gió ngưng tụ, ngưng tụ thành bóng người mơ hồ, vồ thẳng thiếu niên lạnh lùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.