Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 108: Chương 108: Truy đuổi chiến (1)




Vù!

Đông Bá Tuyết Ưng tiếp một lần binh khí va chạm, nháy mắt mượn lực nhanh chóng lao đi xa hai ba trăm mét, nhanh chóng hướng xa xa bỏ chạy.

Hắn đã chạy!

“Chạy? Ngươi chạy thoát nổi sao?” Hạng Bàng Vân cười dữ tợn, thân hình chợt lóe liền đuổi giết qua, tốc độ rõ ràng nhanh hơn một chút.

Đông Bá Tuyết Ưng liều mạng chạy đi, để lại một tàn ảnh mơ hồ, thiên địa lực chung quanh hắn dâng trào ngăn cản dòng khí đỏ như máu phía sau tấn công! Hạng Bàng Vân sắc mặt dữ tợn truy đuổi, khoảng cách hai bên không ngừng thu nhỏ lại.

Tuy không nhìn thấy tình hình sau lưng, nhưng thiên địa lực lại có thể cảm ứng được Hạng Bàng Vân không ngừng tới gần.

“Tốc độ của hắn nhanh hơn ta.”

Đông Bá Tuyết Ưng tốc độ quá nhanh, chỉ mấy lần chạy nhảy đã chạy tới bên cạnh một vách núi của toàn bộ Tuyết Thạch sơn.

Vù!

Hai chân phát lực, giẫm đất một cái!

Đông Bá Tuyết Ưng từ rìa vách núi nhảy ra, bay giữa không trung, hướng một ngọn núi lớn khác xa xa đối diện nhảy qua.

“Hừ.” Hạng Bàng Vân cũng nháy mắt lao ra khỏi núi cao, đột nhiên nhảy hướng Đông Bá Tuyết Ưng tiếp tục đuổi giết.

Đến cấp độ này của bọn họ, lại có thiên địa lực làm giảm xóc, từ độ cao nào nhảy xuống cũng không sao! Quan trọng nhất là... Thiên địa lực phụ trợ bình thường cũng có ngàn cân khí lực, chỉ cần thể trọng cơ thể người không vượt qua một ngàn cân, thậm chí cũng có thể đủ tiến hành một ít phi hành tương đối chậm.

Nhưng loại phi hành này quá chậm quá chậm.

Cần biết, một con phi cầm ma thú cấp Lưu Tinh vỗ đôi cánh liền đã mấy vạn cân khí lực, cộng thêm kết cấu thân thể, tốc độ phi hành có thể nhanh chóng vọt lên tới gần vận tốc âm thanh! Như Đông Bá Tuyết Ưng bọn họ những người cấp Xưng Hào này, chỉ mượn dùng thiên địa lực chút phụ trợ đó... tốc độ phi hành quá chậm, mặc kệ là phi thuyền, một số vật luyện kim phi cầm, phi cầm ma thú cũng có thể bỏ bọn họ lại xa xa, có thể chim chóc bình thường cũng bay nhanh hơn bọn họ.

Hơn nữa ở không trung không quá dễ dàng mượn lực.

Lực từ gốc sinh, chân chính là gốc! Ví dụ như một thương đâm ra, một đao bổ ra, bình thường lực lượng từ chân truyền ra. Mà ở dưới tình huống ở trên không, chân là không thể phát lực, dù sao thiên địa lực chỉ có thể gánh vác được ngàn cân khí lực, cấp Xưng Hào loại tồn tại đáng sợ này hai chân phát lực? Thiên địa lực căn bản không nâng nổi bọn họ, ở giữa không trung chiến đấu thực lực bọn họ cũng không thể phát huy đến mức tận cùng.

Cho nên bọn họ rất ít giao chiến ở không trung.

“Ầm!”

Ở dưới thiên địa lực phụ trợ, nhảy qua ba trăm thước, trực tiếp ầm ầm rơi ở giữa sườn núi một ngọn núi lớn khác đối diện, chỗ Đông Bá Tuyết Ưng hai chân hạ xuống mặt đất cũng đột nhiên chấn động, theo đó hắn không chút do dự tiếp tục chạy nhảy tốc độ cao.

Ầm, Hạng Bàng Vân cũng rơi xuống giữa sườn núi này, cũng đang điên cuồng truy đuổi.

Chạy, chạy, chạy!

Tốc độ hai người nhảy vọt đến cực hạn.

Núi lớn, con sông đối với bọn họ mà nói đều như đất bằng, thậm chí ở lúc chạy nhảy, trường thương Đông Bá Tuyết Ưng đảo qua một số tảng đá lớn bên cạnh, tảng đá lớn bay lên trực tiếp nện về Hạng Bàng Vân phía sau, nhưng Hạng Bàng Vân thân hình chợt lóe chỉ một cước đạp trên những tảng đá lớn đó tiếp tục đuổi theo, hắn sẽ không ngốc nghếch đi đánh vỡ những tảng đá lớn đó, như thế sẽ lãng phí thời gian.

Khoảng cách của hai bên không ngừng ngắn lại.

Mới thời gian mấy nhịp thở đã chạy qua ba ngọn núi lớn, mới từ ngọn núi lớn thứ tư nhảy ra, Hạng Bàng Vân đã đuổi tới, ở giữa không trung hai người bắt đầu một lần giao phong nữa.

“Xẹt xẹt.”

Đông Bá Tuyết Ưng xoay người đối mặt Hạng Bàng Vân.

Ở giữa không trung, Hạng Bàng Vân mang theo thế bay vút đi, chiến đao hóa thành một tia sáng màu trắng, trường thương của Đông Bá Tuyết Ưng đi ngăn cản muốn cứng đối cứng, nhưng Hạng Bàng Vân lại xoay chuyển đao pháp, căn bản không cho Đông Bá Tuyết Ưng cơ hội cứng đối cứng.

Hai người bọn họ đều rất thông minh.

Bởi vì một khi cứng đối cứng, Hạng Bàng Vân sẽ gặp lực phản chấn tốc độ giảm hẳn! Đông Bá Tuyết Ưng ngược lại có thể mượn lực lại chạy ra một mảng lớn!

“Muốn không cứng đối cứng đã giết ta?” Đông Bá Tuyết Ưng cười lạnh, trường thương trong tay hoặc là hóa thành một đường cong, mũi trường thương giống như lốc xoáy nước chảy, không ngừng xoay tròn... Hoặc hóa thành tập kích nhanh như chớp! Chung quanh trường thương bông tuyết bay bay, khiến Hạng Bàng Vân trong lúc nhất thời không thể thực hiện được.

Muốn không dựa vào lực lượng, đơn thuần dựa vào kỹ xảo tốc độ phá vỡ thương pháp phòng ngự của Đông Bá Tuyết Ưng? Quá khó, dù sao hai bên chênh lệch còn chưa thái quá đến một mức độ đó.

Ở giữa không trung hai bên giao thủ mấy chục chiêu.

Thùng.

Đông Bá Tuyết Ưng nháy mắt rơi ở giữa sườn núi một ngọn núi lớn, ở trong nháy mắt rơi xuống đất, hắn liền lập tức đổi hướng một bên lao ra. Ngay sau đó Hạng Bàng Vân rơi xuống đất chỉ có thể truy đuổi tiếp.

“Đáng chết, không dựa vào lực lượng chính diện áp chế, ta rất khó giết hắn.” Hạng Bàng Vân âm thầm gật đầu, “Vẫn là toàn lực ứng phó chính diện áp chế! Cho dù tạm thời bị hắn mượn lực chạy trốn, nhưng mỗi một lần ta giao thủ cùng hắn, ta đều có hi vọng thủ thắng giết hắn.”

Sau khi thay đổi sách lược.

Nhất thời hoàn toàn khác.

“Oành.”

Trên một bãi loạn thạch, bên cạnh chính là Thanh Hà cuồn cuộn rộng chừng mấy ngàn thước.

Đông Bá Tuyết Ưng và Hạng Bàng Vân lại giao thủ.

Ở lúc giao thủ Đông Bá Tuyết Ưng cũng không dám đưa lưng về phía Hạng Bàng Vân, phải dừng lại chính diện nghênh địch.

Hai bên chém giết, nháy mắt giao thủ mấy chục chiêu.

Đông Bá Tuyết Ưng luôn tìm kiếm cơ hội, cứng đối cứng cũng không phải lúc nào cũng có thể mượn lực, ví dụ như đối phương là hướng phía dưới giận bổ! Chẳng lẽ còn có thể mượn lực chui xuống đất? Hạng Bàng Vân mặc dù chính diện áp chế cũng tận lực không cho Đông Bá Tuyết Ưng chạy trốn, nhưng chiêu số giao thủ nhiều rồi, chung quy sẽ có được cơ hội. Dù sao vật lộn sinh tử, rất nhiều chiêu số hoàn toàn dựa vào bản năng, căn bản không cho phép bắt bẻ.

“Chạy.” Đông Bá Tuyết Ưng lại lần nữa phát hiện cơ hội, mượn dùng lực phản chấn lập tức lao một cái đã là hai ba trăm mét, trực tiếp đạp mặt nước Thanh Hà cuồn cuộn chạy băng băng.

“Đáng chết, lại bị hắn chạy thoát.” Trong con ngươi màu đỏ của Hạng Bàng Vân tràn đầy điên cuồng, “Mỗi một lần giao thủ với ta ngươi đều bồi hồi ở bên rìa sinh tử, ta xem ngươi có thể chống đỡ tới khi nào!”

Hai bên một trước một sau, ở trên nước sông Thanh Hà cuồn cuộn như giẫm trên đất bằng, điên cuồng truy đuổi.

...

Trên bầu trời đêm.

Hắc Nguyệt Ngô Công đang liều mạng phi hành, bên trên cũng đã xuất hiện một màn hào quang mông lung, trong màn hào quang chính là Bạch Nguyên Chi đại pháp sư, Thanh Thạch, Tông Lăng, Đồng Tam, Khổng Du Nguyệt, Tư Trần, Cơ Dung bảy người, bọn họ đều khẩn trương nhìn một cuộc truy đuổi chiến kinh thế hãi tục phía dưới, nhìn hai người đó ở trên mặt nước Thanh Hà như giẫm trên đất bằng hóa thành ảo ảnh chạy băng băng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.