Năm 9616 lịch Long Sơn, mùa đông.
An Dương hành tỉnh, quận Thanh Hà, cảnh nội huyện thành Nghi Thủy.
Một cậu bé môi hồng răng trắng khoảng tám chín tuổi, mặc một cái áo da lông màu trắng tinh xảo, đeo một túi mâu, đang linh hoạt chạy nhảy trong núi rừng, tay phải cũng cầm một cây đoản mâu cán gỗ màu đen, đuổi theo phía trước một con hươu hoang dã hốt hoảng chạy trốn, lá cây chung quanh chấn động làm tuyết đọng rơi sột soạt.
“A!”
Cậu bé đang chạy nhảy đột nhiên giơ cao đoản mâu, thân thể hơi ngả ra sau, lực lượng eo bụng truyền đến cánh tay phải, đột nhiên vung lên!
Soạt!
Đoản mâu trong tay xé gió bay ra, cọ sát một ít lá cây, xuyên qua khoảng cách hơn ba mươi thước, từ bên cạnh lưng con hươu cọ sát qua, sau đó cắm vào sâu trong đất tuyết, chỉ để lại ở lưng con hươu một vết máu, con hươu nhất thời chạy càng thêm liều mạng, hướng chỗ sâu trong núi rừng chui vào, mắt thấy đã sắp chạy mất.
Bỗng nhiên ‘vèo’ một tiếng, một cục đá bay ra.
Cục đá hóa thành tia sáng đi qua giữa núi rừng, bay qua khoảng cách trên trăm mét, ‘phành’, xuyên qua thân một cái cây to, bắn chuẩn xác vào trong đầu con hươu kia, xương sọ cứng rắn của con hươu đó cũng không ngăn được, lảo đảo dựa vào quán tính lao ra mười mấy thước liền ầm ầm ngã xuống, chấn động vô số tuyết đọng chung quanh rơi sột soạt.
“Phụ thân.” Cậu bé quay đầu nhìn về phía xa xa, có chút bất đắc dĩ nói, “Cha đừng ra tay mà, con thiếu chút nữa đã có thể bắn trúng nó.”
“Cha không ra tay, con hươu rừng đó đã chạy mất rồi. Khi chạy tốc độ cao đoản mâu của con chính xác còn thiếu chút, chạng vạng hôm nay trở về luyện thêm đoản mâu năm trăm lần.” Thanh âm hùng hồn từ xa xa truyền đến, xa xa có hai bóng người đang sóng vai đi tới.
Một gã là nam tử trung niên tóc đen hắc đen rất cường tráng, phía sau đeo một rương binh khí. Một bóng người khác lại càng thêm khôi ngô cường tráng, cao hơn hai thước, cánh tay so với đùi người thường còn to hơn, nhưng hắn lại có cái đầu như sư tử, chính là thân người đầu sư tử! Mái tóc rối tung màu vàng, đây rõ ràng là ‘Sư nhân’ rất hiếm thấy trong thú nhân, hắn cũng đeo một rương binh khí.
“Đồng Tam lão đệ, đệ thấy con ta lợi hại chứ, năm nay mới tám tuổi, đã có sức khỏe của nam tử bình thường trưởng thành.” Nam tử trung niên cười nói.
“Ừm, Tuyết Ưng không tệ, tương lai mạnh hơn huynh là không có vấn đề.” Tráng hán sư nhân trêu ghẹo.
“Đương nhiên lợi hại hơn ta, ta lúc tám tuổi còn cười cợt nô đùa với trẻ con trong thôn, cái gì cũng không hiểu, vẫn là về sau tiến vào quân đội mới có cơ hội tu luyện đấu khí!” Nam tử trung niên cảm khái, “Ta kẻ làm phụ thân này, không cho con trai điều kiện quá tốt được, nhưng có thể cho, ta đều sẽ dốc sức cho nó, bồi dưỡng nó thật tốt.”
“Đông Bá, huynh có thể từ một bình dân trở thành một Thiên giai kỵ sĩ, càng có thể mua được lãnh địa trở thành một quý tộc, đã rất lợi hại rồi.” Tráng hán sư nhân cười nói.
Nam tử trung niên này chính là lĩnh chủ của hơn trăm dặm lãnh địa chung quanh —— Nam tước Đông Bá Liệt!
Nam tước là một tước vị quý tộc thấp nhất của Hạ tộc đế quốc ‘Long Sơn đế quốc’, ở lúc đế quốc lập nước, tước vị quý tộc trao tặng còn rất nghiêm khắc, nay đế quốc thành lập đến nay đã hơn chín ngàn năm, con quái vật lớn này bắt đầu thối nát, một số tước vị thấp mua bán thậm chí cũng là nhà nước cho phép.
Lúc trước Đông Bá Liệt và thê tử bởi vì có con, mới quyết định mua tước vị quý tộc, mua một khối lãnh địa, khối lãnh địa này càng đặt tên là —— Tuyết Ưng lĩnh! Giống với tên con bọn họ, có thể thấy được sự yêu thương đối với đứa con này.
“Là dã lộc, một loại dã thú trong hậu sơn nhà chúng ta.” Tuyết Ưng nói.
“Tuyết Ưng, đem đệ đệ đưa mẹ đi.” Nữ tử áo bào tím cũng đứng dậy đi tới.
“Vâng, mẫu thân.” Tuyết Ưng đem đệ đệ đưa qua.
Nữ tử áo bào tím nói: “Ta đem theo chút bánh hoa quế còn nóng, ở trong giỏ, mau đi ăn đi.”
“Bánh?” Mắt Tuyết Ưng sáng lên, trong lúc nhất thời nước miếng ứa ra, cảm giác nước miếng cũng sắp chảy ra rồi, lập tức chạy vội qua.
“Con cũng muốn ăn, con cũng muốn ăn.” Đệ đệ Thanh Thạch lập tức ở trong lòng mẫu thân giãy giụa, nhắc tới ‘Ăn bánh’ nó mới là tích cực nhất, bình thường ăn cơm thì lại rất không nghe lời.
“Đương nhiên là có của con, tên nhóc tham ăn này.” Nữ tử áo bào tím nhìn Đông Bá Liệt cùng sư nhân Đồng Tam bên ngoài cũng đi tới, “Hai người cũng nhanh lên, cũng chuẩn bị chút đồ ăn cho mọi người.”
“Ha ha... Chủ nhân chẳng những pháp thuật lợi hại, tay nghề làm bếp cũng giỏi nữa.” Tráng hán sư nhân nói.
Sư nhân này ở lúc còn trẻ từng là nô lệ, trở thành tôi tớ tùy tùng của nữ tử áo bào tím, tuy nhiều năm qua đi, cảm tình đôi bên cũng như người thân, nhưng tráng hán sư nhân vẫn kiên trì gọi ‘Chủ nhân’ .
...
Tuyết Ưng sau khi ăn uống no đủ nhìn hướng xa xa, bởi vì nơi bọn họ cắm trại dã ngoại chính là ở đỉnh núi, liếc một cái, xa xa cũng có một số ngọn núi, cũng có rất nhiều đất trồng trọt, nơi ánh mắt tới, đều là lãnh địa nhà mình. Phụ thân và mẫu thân năm đó là vì mình sinh ra, mới dừng kiếp sống mạo hiểm, mua tước vị quý tộc, mua một vùng lãnh địa lớn, vùng lãnh địa này cũng được đặt tên là —— Tuyết Ưng lĩnh!
Đông Bá Tuyết Ưng duỗi cái lưng mỏi, vẻ mặt vui vẻ.
Có phụ thân mẫu thân yêu thương mình, có đệ đệ đáng yêu, có rất nhiều con dân lãnh địa thiện ý.
Đối với cuộc sống như vậy, Đông Bá Tuyết Ưng thật sự quá hài lòng...
Duy nhất khiến nó có chút đau đầu, chính là phụ thân huấn luyện có chút quá khổ.
“Phải thêm luyện một nghìn lần đoản mâu, cộng thêm một nghìn lần vốn có... Còn có thương pháp càng thêm chủ yếu, còn có...” Khuôn mặt nhỏ của Đông Bá Tuyết Ưng cũng thành mặt mướp đắng rồi.
******
Màn đêm buông xuống, trăng khuyết treo trên không.
Gió đang gào thét.
“Oành ~~~ “
Trên trời cao cách mặt đất mấy ngàn thước, có con chim cực lớn như một đám mây đen đang bay tốc độ cao.
Con chim khổng lồ này, cánh mở ra hơn hai mươi thước, có bốn cái cánh, tốc độ bay của nó đạt tới gần vận tốc âm thanh, chính là một con ma thú cực hung lệ đáng sợ ‘Tứ Dực Ngốc Thứu (kên kên bốn cánh)’, trên lưng con Tứ Dực Ngốc Thứu này có hai bóng người ngồi khoanh chân, một nam tử giáp bạc, cùng với một người áo bào xám cầm mộc trượng màu tím sẫm.
“Đến đâu rồi?” Người áo bào xám hỏi.
“Bẩm chủ nhân, đã tiến vào cảnh nội huyện Nghi Thủy, nhắm chừng nửa canh giờ nữa có thể đến Tuyết Ưng lĩnh.” Nam tử giáp bạc quan sát phía dưới, ánh mắt lạnh như băng, phân biệt rõ vị trí phía dưới.
“Còn nửa canh giờ nữa, ta có thể gặp được vị muội muội kia của ta rồi.” Thanh âm người áo bào xám rất phức tạp, “Thật sự rất biết trốn, ở dưới gia tộc chúng ta truy tra, trốn được tới mười lăm năm...”
Tứ Dực Ngốc Thứu ở trong đêm đen, đến thẳng Tuyết Ưng lĩnh!
Đêm.
Trên giường ấm áp, Đông Bá Tuyết Ưng đang dựa vào trên giường đọc sách, đèn hỏa tinh bên cạnh phát ra ánh sáng chiếu rọi toàn bộ căn phòng.
Sách tên là 《 Mười đại kỵ sĩ Siêu Phàm》.
Đây là truyện ký sự, Đông Bá Tuyết Ưng thích nhất đọc chuyện xưa, đặc biệt một số chuyện xưa Siêu Phàm trong truyền thuyết. Làm một quý tộc, mẫu thân lại là pháp sư, có lượng lớn sách cất giữ... Đông Bá Tuyết Ưng đã sớm biết rất nhiều thường thức.
Như kỵ sĩ có thể chia là nhân giai, địa giai, thiên giai, Lưu Tinh, Ngân Nguyệt, Xưng Hào cùng với ‘Siêu Phàm’ bảy cấp bậc này.
Trong đó nhân giai, địa giai, thiên giai đều tính là kỵ sĩ bình thường.
Lưu Tinh, Ngân Nguyệt, Xưng Hào thì xem như Tinh Thần kỵ sĩ rồi.
Trên Tinh Thần kỵ sĩ, đó là Siêu Phàm.
Ba cấp bậc lớn... Rất khó vượt qua! Như phụ thân mình còn có Đồng thúc đều là Thiên giai kỵ sĩ mà thôi.
Về phần Tinh Thần kỵ sĩ, cái gì gọi là Tinh Thần kỵ sĩ, là nói ở trên chiến trường bọn họ chói mắt như vì tinh tú, vô số mũi tên vây công cũng không gây thương tổn bọn họ được, bọn họ có thể tam quân đoạt soái, có thể tung hoành vô địch.
Nhưng những cái này đều thuộc về lực lượng phàm nhân.
Mặc dù một Xưng Hào kỵ sĩ có thể hủy diệt mười vạn đại quân... Mặc dù có các loại xưng hô ‘quân đoàn một người’ ‘Phàm nhân cực hạn’ ‘lực lượng gần như thần linh’, nhưng chung quy là lực lượng phàm nhân, bằng vào sổ lượng vẫn có thể tiêu hao tới chết.
Nhưng bước vào Siêu Phàm!
Đó là khác biệt về chất, đó là sự nhảy vọt toàn bộ tầng thứ sinh mệnh, đã không là phàm nhân nữa, mà là sinh mệnh Siêu Phàm rồi, đơn thuần số lượng phàm nhân đối với bọn họ đã không có ý nghĩa, dưới tình huống bình thường dù có nhiều phàm nhân nữa cũng không tiêu hao chết được bọn họ, thậm chí cũng không thương tổn được bọn họ. Bọn họ có được lực lượng không thể tưởng tượng, siêu việt vật chất!
Thần linh cũng rất kiêng kị bọn họ.
Như dung nham cự nhân cao ngàn thước, như luyện ngục đại ác ma trong thâm uyên… trong truyền thuyết, cũng đều là sinh mệnh Siêu Phàm. Mà nhân loại cũng có thể dựa vào tu luyện trở thành ‘Siêu Phàm’ .
Các cường giả Siêu Phàm của nhân loại đánh lui ác ma xâm nhập, diệt sát mọi kẻ dám phản kháng!
Bọn họ là lực lượng trấn tộc của nhân loại, chấn nhiếp tất cả dị tộc!
“Nếu ta có thể trở thành Siêu Phàm kỵ sĩ thì tốt rồi, bắt mấy ác ma chơi đùa, kiếm một con cự long làm vật cưỡi, cùng tìm thần linh uống bữa rượu.” Đông Bá Tuyết Ưng đọc truyện ký chuyện xưa này bắt đầu ngây ngô cười, giống như mình hóa thân thành Siêu Phàm kỵ sĩ trong đó, bỗng nhiên ——
“Đinh!”
Đèn hỏa tinh bên cạnh tự động tắt.
“Ặc, sao đèn hỏa tinh tắt? Nhanh như vậy?” Đọc sách đang hưng phấn Đông Bá Tuyết Ưng nhất thời vẻ mặt đau khổ bất đắc dĩ, “Có mẫu thân làm pháp sư thật sự rất đáng thương, ngay cả đèn hỏa tinh đến giờ cũng tự động tắt.”
“Ừm, ngủ!”
Không còn ánh đèn, chỉ có thể ngủ.
Đông Bá Tuyết Ưng bắt đầu ngủ say, khi ngủ tự mình hóa thân thành Siêu Phàm kỵ sĩ, không gì không làm được, Đông Bá Tuyết Ưng ngủ say kìm lòng không được nhếch miệng cười, hiển nhiên mơ rất đẹp.
******
Vợ chồng Đông Bá Liệt giờ phút này cũng đều ở trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi.
“Đông Bá, ta gần đây luôn cảm thấy tâm thần không yên.” Thê tử nằm ở trong lòng trượng phu.
“A Du, đừng lo, chúng ta ở thành Nghi Thủy đã tám năm rồi, vẫn gió êm sóng lặng, gia tộc của nàng mãi chưa tìm đến, nàng yên tâm đi, không có việc gì. Người một nhà chúng ta sẽ tiếp tục sống bình yên, mười năm hai mươi năm... Đầu bạc răng long, bọn họ không tìm thấy chúng ta, vĩnh viễn không tìm thấy.” Đông Bá Liệt nhẹ nhàng ôm lấy thê tử.
Thê tử dựa đầu vào trong lòng trượng phu.
Nàng không nói thêm gì, nàng rất rõ gia tộc mình cường đại cỡ nào, chỉ sợ sẽ có một ngày bị bắt được.