“Cho dù không phải tín đồ tà thần, Cơ Ngũ Hải này cũng là hạng người giả nhân giả nghĩa cực hung tàn.” Đông Bá Tuyết Ưng thầm giật mình, Cơ Ngũ Hải năm đó là từng chịu đau khổ bởi đại ca, bị quét ra khỏi cửa, cũng bị nhà mẹ đẻ thê tử xem thường. Nhưng hắn sau này trả thù quá độc ác, cũng cực kỳ kín đáo, thậm chí Long Sơn lâu lúc trước cũng không có chút tin tức, vẫn là lần này cẩn thận điều tra mới phát hiện.
“Một tiểu hài tử ăn xin chỉ va chạm, đã bị Cơ Dung sai người hầu đánh chết?”
Một số tin tức điều tra được.
Chứng minh... Chẳng những Cơ Ngũ Hải là giả nhân giả nghĩa hung tàn, ngay cả thê tử con gái hắn cũng có một mặt hung tàn, chỉ là ngụy trang rất tốt. Nhưng Long Sơn lâu muốn tra, một kẻ ăn xin chết cũng bị bọn họ điều tra ra.
“Không được.”
“Loại nữ nhân này, không thể ở cùng một chỗ với Thanh Thạch nữa.” Đông Bá Tuyết Ưng lập tức làm ra quyết định.
Một nữ nhân tâm cơ sâu, giỏi về ngụy trang, hơn nữa trong thâm tâm rất hung tàn... Đệ đệ so sánh mà nói quá non nớt đơn thuần, bị đùa chết chỉ sợ còn cảm tạ đối phương.
...
Buổi chiều.
Đông Bá Tuyết Ưng đang ngồi ở nóc nhà lầu chính thành bảo, tâm linh hắn hoàn toàn dung hợp làm một với thiên địa, cảm thụ thiên địa tự nhiên ảo diệu.
“Ừm?” Đông Bá Tuyết Ưng bỗng mở mắt ra, nhìn về phía xa xa cửa thành ngoại thành bảo.
“Là Cơ cô nương?”
“Mau mời vào.”
Các binh sĩ của thành bảo cũng không ngăn trở, Cơ Dung tiến vào thành bảo.
Cơ Dung cười rất ngọt tiến vào thành bảo, đáy lòng nàng thì có chút nghi hoặc, bình thường ban ngày Đông Bá Thanh Thạch đã sớm tìm đến nàng, sao hôm nay mãi không đi tìm nàng? Là vì lần trước xung đột với thiếu gia quý tộc kia? Cơ Dung vẫn quyết định tới thăm, để Thanh Thạch cảm nhận được mình quan tâm đối với hắn.
“Cơ Dung.” Ở trên một hành lang, Đông Bá Tuyết Ưng một thân đồ đen đang đứng ở đó.
Cơ Dung ngẩn ra, lập tức giọng giòn tan nói: “Tuyết Ưng đại ca.”
“Còn nhớ kẻ ăn mày nhỏ sáu năm trước chết thảm?” Đông Bá Tuyết Ưng lạnh lùng nói.
Trong lòng Cơ Dung run lên.
Sao hắn biết? Biết việc này cực ít mà.
“Tuyết Ưng đại ca.” Cơ Dung ngẩng đầu nhìn hướng Đông Bá Tuyết Ưng, nhưng vừa thấy ánh mắt sắc lạnh như lưỡi đao của Đông Bá Tuyết Ưng, liền cảm giác được hoảng hốt phát run.
Lực lượng tâm linh cường giả thiên nhân hợp nhất mạnh cỡ nào? Bị nhìn chằm chằm, liền như con kiến nhỏ bị con rồng khổng lồ nhìn chằm chằm.
Đây là sợ hãi bản năng của cấp độ sinh mệnh.
Cơ Dung không khỏi càng thêm kinh hoảng.
“Ta sẽ không quản chuyện của ngươi, nhưng ngươi tốt nhất ngoan ngoãn cút khỏi bên người đệ đệ của ta.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, “Cho ngươi ba ngày thời gian làm tốt tất cả cái này, ta tin tưởng ngươi có thủ đoạn như vậy, phi thường hoàn mỹ chấm dứt một đoạn tình cảm lưu luyến này với đệ đệ của ta.”
“Tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời ta, ngươi nếu dám làm trái lời ta, vậy ta làm ra thủ đoạn sẽ so với ngươi nghĩ càng đáng sợ hơn.” Đông Bá Tuyết Ưng nói lạnh như băng.
Ở dưới lực lượng tâm linh áp bách.
Ở dưới Đông Bá Tuyết Ưng uy hiếp, thậm chí nói ra chuyện kín kẽ của quá khứ, cái này cũng khiến Cơ Dung cảm thấy kinh hoảng sợ hãi.
Thanh Thạch nếu là tên nhóc đơn thuần, vậy ca ca hắn đáng sợ, hiển nhiên không đáp ứng, thì sẽ giết chóc! Phải biết rằng tên điên thương ma trước mắt này, lúc trước so với Thanh Thạch còn nhỏ hơn một tuổi, lúc mới mười lăm tuổi đã một cây trường thương diệt toàn bộ Loan Đao minh.
Tuy sợ hãi, nhưng Cơ Dung vẫn vội vàng giải thích: “Tuyết Ưng đại ca, huynh thực hiểu lầm rồi, lần đó là người hầu trong nhà ta sau lưng ta đánh chết tên ăn mày nhỏ đó, ta cũng là về sau mới biết.”
“Ở trước mặt ta, ngươi không cần giải thích.” Giọng Đông Bá Tuyết Ưng lạnh như băng, “Ta bảo ngươi cút khỏi bên cạnh đệ đệ của ta, đây là mệnh lệnh!”
Hắn chỉ nhìn sự thật.
Không nghe lời dối trá của người khác, hơn nữa nhìn từ Long Sơn lâu điều tra, Cơ Ngũ Hải, Cơ Dung một nhà bọn họ đều rất am hiểu ngụy trang.
“Ta...” Cơ Dung muốn nói lại thôi, trong mắt cũng có nước mắt.
“Ngươi chỉ có ba ngày thời gian.” Đông Bá Tuyết Ưng xoay người bước đi, “Ba ngày sau, ngươi không làm được, ta sẽ giúp ngươi làm được! Chỉ là thủ pháp của ta... Sẽ tương đối trực tiếp!”
Lúc tám tuổi, mỗi ngày đã bắt đầu điên cuồng luyện thương, trong quá trình này Đông Bá Tuyết Ưng cũng từng nhiều lần sụp đổ khóc lóc, nhưng hắn kiên trì qua, dưới loại tôi luyện này, ý chí hắn cũng trở nên vô cùng đáng sợ, một người như vậy tâm chí kiên định cỡ nào? Nào phải một tiểu nha đầu Cơ Dung này nói mấy câu có thể lừa dối? Mặc dù như Khổng Du Nguyệt, Đông Bá Tuyết Ưng cũng chỉ phẫn nộ đối phương lừa gạt tình cảm tín nhiệm của hắn! Hơn nữa rất dứt khoát dao sắc chặt đay rối, trực tiếp chặt đứt một phần tình cảm này.
Đông Bá Tuyết Ưng làm việc, vốn là rất trực tiếp dứt khoát. Ác với chính mình, đối với kẻ địch càng ác hơn!
“Vâng.” Cơ Dung nhìn bóng lưng Đông Bá Tuyết Ưng rời đi, chỉ có thể cúi đầu.
Nàng đi bộ từng bước, hướng chỗ ở của Thanh Thạch đi đến.
Nàng đang tự hỏi, làm sao bây giờ?
“Đông Bá Tuyết Ưng phi thường trân trọng đệ đệ hắn, ta nghĩ cách để Thanh Thạch hoàn toàn đứng về bên ta, khiến Đông Bá Tuyết Ưng bởi vậy có điều kiêng kị?” Cơ Dung nghĩ, “Không, Đông Bá Tuyết Ưng này là một hạng người cực kỳ quyết đoán! Hắn sẽ không bị chút thủ đoạn nhỏ này chế trụ, hắn chỉ sợ dễ dàng có thể giấu đệ đệ hắn, đem toàn bộ Cơ gia chúng ta âm thầm tiêu diệt!”
“Làm sao bây giờ?”
“Ta không tra ra cha mẹ Đông Bá Tuyết Ưng này rốt cuộc để lại tài phú khổng lồ gì! Công lao gì cũng chưa thể lập!” Cơ Dung vừa đi vừa suy nghĩ.
Ỷ vào Thanh Thạch?
Nhưng luận tình cảm, Thanh Thạch cùng ca ca hắn chỉ sợ mới là thân thiết hơn! Cho dù trong lúc nhất thời đứng ở bên nàng, cuối cùng vẫn sẽ đứng ở bên ca ca hắn.
“Đáng chết, đáng chết...” Cơ Dung mặc kệ nghĩ như thế nào, cũng nghĩ không ra cách tiếp tục ở lại bên người Thanh Thạch.
Bởi vì Đông Bá Tuyết Ưng là trực tiếp ‘Lấy sức đè người’ .
Ngươi dám không theo?
Thì trực tiếp tiêu diệt! Loan Đao minh từng khiến toàn bộ quý tộc cả Nghi Thủy thành cảm thấy kiêng kị, nhưng Đông Bá Tuyết Ưng mười lăm tuổi đã một mình tiêu diệt, hắn hiện tại so với năm đó còn hơn đáng sợ nhiều.
“Chỉ có thể từ bỏ.”
Cơ Dung rất nhanh đã làm ra quyết định.
“Cơ Dung, muội thế mà đến thăm ta, ta rất vui. Ài, muội có biết, chúng ta hôm qua ra ngoài đã gây họa lớn, ca ta nói trong vòng ba ngày không cho phép ta ra khỏi thành bảo, cho nên ba ngày này ta không có cách nào ra ngoài tìm muội.” Thanh Thạch ra khỏi lầu chính của thành bảo, cùng Cơ Dung sóng vai đi ở trên một con đường đá phiến của thành bảo, hơn nữa còn kể, “Cũng không trách ca ta, quý tộc đã chết kia thoạt nhìn cũng rất có bối cảnh! Ta lúc ấy cũng không có ý định nhất định phải giết chết thanh niên quý tộc đó, chỉ là pháp thuật phạm vi lớn kia ta cũng không thể thao túng chính xác, ai ngờ được thiếu gia quý tộc đó xui xẻo như vậy, vừa vặn bị một đạo lôi điện bổ trúng.”