Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 870: Chương 870: Uy lực dao động (2)




Tầng Hư Không Hắc Nê, Đông Bá Tuyết Ưng không dám nghĩ!

Dù sao Hỏa Thành tôn giả có thể đi là vì hắn là sở trường về lửa nhất trong tôn giả, đi chính là hỏa diễm chi đạo, tự nhiên thoải mái hơn nhiều. Mà ‘Thanh Quân’ bản thân chiến lực đã sánh với chúa tể. Mà như Trúc Sơn phủ chủ, Bắc Huyền cung chủ, khổ hạnh giả… một đám khác cực kỳ nghịch thiên, lại đều không thể tiến vào tầng Hư Không Hắc Nê.

Luận phòng ngự, Đông Bá Tuyết Ưng còn chưa dám nói mình có thể so sánh với đám khổ hạnh giả.

“Vù.”

Đông Bá Tuyết Ưng tiếp tục xâm nhập.

Tầng sóng thái dương vẫn tràn ngập đá. Theo Đông Bá Tuyết Ưng xâm nhập, uy lực của sóng thái dương càng lúc càng lớn.

“Ong ong ong ~~~” dao động càng xâm nhập càng mãnh liệt, khiến áo giáp ngoài thân Đông Bá Tuyết Ưng cũng không ngừng chấn động, nhưng vẫn chống đỡ được.

“Nham thạch này bắt đầu trở nên mềm rồi.”

Đông Bá Tuyết Ưng kinh ngạc.

Nham thạch Thái Dương Tinh, không phải là đá thật sự, mà là tồn tại sau khi lửa bị rắn đi! Nay ở dưới sóng thái dương ba đánh vào, càng xâm nhập, thể rắn này bị chấn động bắt đầu mềm đi.

...

Đông Bá Tuyết Ưng ỷ vào áo giáp Diệt Cực Huyền Thân một đường đi xuyên qua. Hắn cũng có chút tò mò Thái Dương Tinh, cho nên dám hướng sâu bên trong tiến lên! Nhưng dần dần, áo giáp Diệt Cực Huyền Thân ở dưới ‘sóng thái dương’ đánh vào xuất hiện một chút vết nứt nhỏ, Đông Bá Tuyết Ưng cũng lập tức điều động lực lượng trong cơ thể đi chữa trị! Chỉ cần chữa trị có thể bù lại hao tổn, như vậy có thể tiếp tục tiến lên.

Nham thạch chung quanh càng mềm thêm, giống như bùn nhão.

“Bùn nhão này dần dần hướng Hư Không Hắc Nê chuyển biến rồi.” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn bùn nhão chung quanh. Bùn nhão là màu vàng, trong đó tỏa ra một chút màu đen. Lửa ấp ủ trong bùn nhão cũng là lửa màu vàng ròng, sao vàng lóe lên, uy lực khiến áo giáp màu đen của Đông Bá Tuyết Ưng cũng bắt đầu xuất hiện mài mòn rất nhỏ. Nhưng tương đối mà nói, uy hiếp của sóng thái dương lớn hơn chút nữa.

“Sắp đạt tới cực hạn chữa trị của ta rồi.” Đông Bá Tuyết Ưng ngừng lại. Bùn vàng màu vàng chung quanh chảy, lửa ấp ủ, dao động khủng bố lần lượt càn quét qua phạm vi lớn. Mỗi một lần càn quét đều khiến áo giáp xuất hiện vết nứt.

Đông Bá Tuyết Ưng phân tâm chữa trị, đồng thời cũng cảm ứng quy tắc Thái Dương Tinh.

Nhắm mắt lại.

“Rầm rầm rầm ~~~” có hỏa diễm ảo diệu, hỏa diễm bá đạo mãnh liệt, thiêu hủy tất cả, là mãnh liệt không giữ lại bất cứ đường sống nào!

“Vù vù vù ~~~” là ảo diệu sóng thái dương, sóng thái dương quét ngang không đâu không có, đủ loại sóng thái dương cũng có chút khác biệt rất nhỏ. Đông Bá Tuyết Ưng ở lúc cảm ứng, thậm chí có một loại thế giới Hạ tộc nhìn sóng biển trong hải dương vỗ bờ từng đợt. Sóng thái dương này cũng là như thế, mỗi một đạo dao động bên trong đều không giống nhau, chính bởi vì vô số dao động khác nhau kết hợp, dưới sự càn quét, uy lực lại càng mạnh.

Càng xâm nhập, kết hợp dao động càng nhiều, uy lực càng lớn.

Càng bên ngoài! Dao động lưu lại càng thưa thớt, uy lực yếu đi.

Đông Bá Tuyết Ưng thậm chí biết, sóng thái dương này đại biểu cho một con đường! Một khi mở ra con đường này, đứng ở nơi đó phóng ra sóng thái dương, quét ngang bốn phương tám hướng, dù là tôn giả đứng đầu thân thể chỉ sợ cũng không chống đỡ được, thân thể cũng phải bị chấn thành phấn!

“Đây là một loại đạo kiểu lĩnh vực phạm vi lớn, hơn nữa cực kỳ cường thế, tính công kích rất mạnh.” Đông Bá Tuyết Ưng hiểu, loại sóng thái dương này, một khi thi triển, lan đến tất cả phạm vi không gian thời gian, không thể trốn tránh, chỉ có thể ngạnh kháng.

Chống đỡ được, sống.

Không chống đỡ được, chết!

“Nhưng ta hiện tại không quá thích hợp quá theo đuổi lực lượng, vùi đầu nghiên cứu sóng thái dương, nếu thực mở ra con đường, vậy thì phiền rồi.” Đông Bá Tuyết Ưng cười. Không thể siêu thoát sẽ vĩnh viễn trầm luân ở trong dòng sông thời gian, “Siêu thoát trước, sau khi siêu thoát thì có thể tận tình nghiên cứu những cái này.”

Đông Bá Tuyết Ưng hơi cân nhắc sóng thái dương một chút, liền đem tất cả tâm tư đều ném vào trên quy tắc vận chuyển của ‘Thái Dương Tinh’.

Thái Dương Tinh, bản thân đã tự thành hệ thống, tự thành một cái thế giới càng thêm khổng lồ.

Đông Bá Tuyết Ưng nghiên cứu cấu thành của nó, hoàn thiện sự tìm hiểu của mình đối với thế giới ảo diệu, dù sao con đường của hắn, chính là tính lấy thế giới ảo diệu bao dung tất cả quy tắc hình thành thiên địa quy tắc.

...

Ở sâu trong tầng thứ ba ‘Tầng sóng thái dương’ của Thái Dương Tinh, Đông Bá Tuyết Ưng lặng lẽ cảm ngộ thể hội.

Thật ra Đông Bá Tuyết Ưng tự hỏi cảm ngộ ở phương diện thế giới cũng rất sâu, nhưng muốn kết hợp thành thiên địa quy tắc hoàn chỉnh, luôn khuyết thiếu linh quang chợt lóe.

Thời gian trôi qua, đảo mắt đã là một vạn ba ngàn năm.

“Gào ~~” Thanh âm trầm thấp hùng hồn từ chỗ sâu trong Thái Dương Tinh mơ hồ truyền đến, khiến Đông Bá Tuyết Ưng ở dưới bùn nhão màu vàng vờn quanh đột nhiên mở mắt ra, lộ ra một tia kinh ngạc: “Là hai sinh vật cấp chúa tể của Thái Dương Thâm Đàm sao?”

Đông Bá Tuyết Ưng nhắm mắt.

Tai nghe tiếng rống, thanh âm dao động truyền đến đây đã rất yếu, nhưng Đông Bá Tuyết Ưng vẫn theo dao động có thể xác định đại khái vị trí ‘nguồn âm thanh’, đó là một vật to lớn... Đang thích ý phi hành, đồng thời phát ra từng tiếng gầm rú. Căn cứ vị trí của nó phán đoán, hẳn là phi hành ở trong ‘tầng Hư Không Hắc Nê’.

“Cần trở về rồi.” Đông Bá Tuyết Ưng mở mắt ra lộ ra ý cười, “Không ngờ lần này còn có thể nghe được sinh vật Thái Dương Thâm Đàm gầm rú, cũng coi như vận khí không tệ.”

Lập tức hắn quay về.

...

Tầng ngoài cùng của Thái Dương Tinh.

Xích Hỏa lão tổ đưa tiễn Đông Bá Tuyết Ưng.

“Sớm như vậy đã đi?” Xích Hỏa lão tổ nói.

“Ha ha, lão tổ, đối với ngươi mà nói mới hơn một vạn năm, rất ngắn, nhưng với ta mà nói đã rất dài.” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói, “Hơn nữa tu hành ở sâu trong Thái Dương Tinh, cần phân tâm chữa trị tổn thương. Ta chuẩn bị về Hắc Vụ hải trước, hảo hảo tĩnh tâm tu hành tìm hiểu thu hoạch của lần này.”

“Ta ở tầng đá thái dương tu hành, cũng cần phân tâm chống lại lửa, quả thực không thể toàn thân tâm tìm hiểu, bình thường ta đều sẽ ngẫu nhiên trở lại tầng ngoài Thái Dương Tinh tìm hiểu.” Xích Hỏa lão tổ nói, “Đủ cả khẩn trương thả lỏng mới là lẽ phải.”

Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu: “Không cần tiễn nữa.”

Lập tức vung tay lên, bên cạnh xuất hiện một chiếc phi thuyền tinh vực, đạp phi thuyền tinh vực nhanh chóng xuyên qua thời không rời đi.

Xích Hỏa lão tổ nhìn Đông Bá Tuyết Ưng rời đi, lộ ra nụ cười, lập tức hắn mượn dùng nhân quả cẩn thận cảm ứng, mới thở phào: “Trúc thánh giả còn ở sào huyệt của hắn. Cũng đúng, Tuyết Ưng mời Liên Quân tinh chủ rèn luyện ngưng tụ Thái Dương Tinh Hạch Thạch cũng là bí mật, cho ta càng thêm cẩn thận, Trúc thánh giả hắn cũng không có khả năng biết.”

Lập tức hắn xoay người, quay về một căn nhà gỗ của mình ở tầng ngoài hải dương Thái Dương Tinh, ở nơi đó bắt đầu tĩnh tâm nghĩ lại thu hoạch của vạn năm qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.