“Không trung?”
Đông Bá Tuyết Ưng theo Hề Vi, tiếp tục dọc theo Liên Thiên đằng bay lên trên.
Lại bay lên độ cao ức dặm liền gặp tầng mây dày đặc, xuyên qua tầng mây bay tiếp lên trên, bay hồi lâu lại là tầng mây.
Ước chừng xuyên qua sáu tầng mây.
Tới một mảng không gian sương trắng mờ mịt, đỉnh chóp Liên Thiên đằng cũng đã thật sự thấy được.
“Nhìn.” Hề Vi chỉ hướng cách đó không xa.
Đông Bá Tuyết Ưng cũng thấy được một hòn đảo xinh đẹp lơ lửng, trên hòn đảo có dãy núi, có thác nước như dải lụa, kiến trúc cũng xa hoa. Toàn bộ hòn đảo lơ lửng nhìn qua cũng có phạm vi hơn mười vạn dặm.
“Đó là ‘Hồng Trần đảo’, dưới tới hộ pháp đệ tử, trên tới thân truyền đệ tử của thánh chủ, đều ở đây tu hành.” Hề Vi nói, “Đi theo ta.”
Vù vù.
Hai người sóng vai phi hành.
Rất nhanh đã bay đến hòn đảo đẹp đẽ lơ lửng này, cảnh sắc trong hòn đảo tuy tuyệt mỹ, nhưng lại không có một bóng người, lạnh lẽo vắng vẻ.
“Từ sau khi buông xuống thế giới phàm nhân, Hồng Thạch sơn không có người ngoài tiến vào nữa, Hồng Trần đảo cũng rất vắng vẻ. Thánh chủ chết đi, không ai tới chỉ điểm tu hành, các đệ tử đó mỗi người đều hạ giới, hạ giới có nhân loại, trùng thú khó mà đếm nổi, ngay cả thần linh cũng hơn ức. Ít nhất coi như náo nhiệt.”
Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.
Lập tức ở dưới Hề Vi dẫn dắt, cùng đáp xuống, đáp xuống trước một tòa lầu các lịch sự tao nhã, từ trong lầu các một nam tử mặc rất hoa mỹ đi ra, nụ cười của nam tử hoa mỹ mang theo sức quyến rũ kỳ dị.
“Vị này chính là Hồng Thạch tiền bối.” Hề Vi giới thiệu.
“Cái gì tiền bối, cũng chỉ là một khí linh mà thôi.” Nam tử hoa mỹ cười nói, “Nay Hồng Trần đảo không còn ai khác, cho nên ta khí linh này ở đây chủ trì tất cả.”
Đông Bá Tuyết Ưng lập hiểu, nam tử hoa mỹ này chính là khí linh thần khí Hồng Thạch sơn khủng bố này, lập tức cung kính hành lễ: “Đông Bá Tuyết Ưng bái kiến Hồng Thạch tiền bối.”
Nam tử hoa mỹ nhìn Đông Bá Tuyết Ưng, mỉm cười gật đầu: “Hạ giới mười ức dặm, cũng không đản sinh ra Siêu Phàm lọt vào mắt ta, không ngờ một thế giới phàm nhân có thể sinh ra Siêu Phàm như thế, khó được khó được.”
“Các Giới Thần kia từ thần giới, hắc ám thâm uyên đưa xuống Siêu Phàm, cũng đều không bằng Đông Bá Tuyết Ưng.” Hề Vi cũng nói, “Thiên phú như Đông Bá Tuyết Ưng bực này, há là dễ tìm như vậy?”
Đông Bá Tuyết Ưng tuy từng trải qua Thời Không thần điện mời hai lần, cũng biết thiên phú của mình không tệ, nhưng được Hề Vi và Hồng Thạch tiền bối giáp mặt nói, Đông Bá Tuyết Ưng chỉ có thể không hé răng đứng ở nơi đó, nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ.
“Trúng vu độc Quỷ Lục Oán?” Nam tử hoa mỹ nhìn nhìn, cười nói, “Việc nhỏ mà thôi, không vội, trước theo ta đi bái sư thánh chủ, bái sư xong ngươi mới chính thức tính là hộ pháp đệ tử.”
Nam tử hoa mỹ ‘Hồng Thạch’ quay đầu bước vào trong lầu các tinh xảo kia.
Đông Bá Tuyết Ưng, Hề Vi cũng đi vào theo.
Dọc theo cửa hông lầu các theo hành lang, tiến vào một gian phòng phía sau, nam tử hoa mỹ đẩy ra cửa phòng, trong phòng trống rỗng, chỉ có một cái bồ đoàn, trên vách tường treo một bức tranh, trên bức hoạ cuộn tròn là một lão giả tóc đỏ áo bào đỏ, chòm râu màu đỏ của hắn cũng dựng lên, một đôi mắt sâu thẳm khó dò, cả người tản ra khí tức mênh mông, cảm giác lão giả tóc đỏ áo bào đỏ này trên bức hoạ cuộn tròn, so với tinh không còn rộng lớn hơn.
“Đây là thánh chủ.” Nam tử hoa mỹ nói, “Quá khứ thu hộ pháp đệ tử đều sẽ quỳ lạy thánh chủ, nhưng thánh chủ đã chết, ngươi quỳ lạy bức tranh này đi.”
“Vâng.” Đông Bá Tuyết Ưng lập tức quỳ lạy. Tuy nói thánh chủ đã chết, nhưng trong lòng Đông Bá Tuyết Ưng vẫn rất khâm phục, hắn từng quan sát ‘Khai thiên tích địa’, đó là cảnh tượng khi thánh chủ thi triển, thật sự quá xuất sắc.
Đợi đến sau khi Đông Bá Tuyết Ưng quỳ lạy xong.
Nam tử hoa mỹ khẽ gật đầu: “Thánh chủ hiệu là ‘Hồng Trần’, thích du lịch vô số thế giới, gặp phải điều không hợp mắt, thường xuyên ra tay. Thánh chủ hắn không đành lòng rất nhiều Siêu Phàm mai một, thậm chí mở rộng Hồng Thạch sơn, nguyện thu vô số đệ tử. Thật ra đến cảnh giới bực này của thánh chủ, sớm đã là vĩnh hằng bất diệt mãi mãi trường tồn, thu một số tuyệt thế Siêu Phàm thiên phú cực cao, hoặc là nhất phẩm chân ý thì thôi, Siêu Phàm tầm thường chút căn bản không đáng tiêu phí tâm tư. Nhưng thánh chủ vẫn muốn cho những Siêu Phàm đó cơ hội.”
Đông Bá Tuyết Ưng nghe có chút kinh ngạc.
Là người tốt đây!
“Ở thần giới, hắc ám thâm uyên, người nhận ân huệ của thánh chủ rất nhiều. Nhưng chính bởi vì gặp phải điều chướng tai gai mắt thì ra tay, mặc kệ bối cảnh lớn bao nhiêu! Cuối cùng nổi lên xung đột với một vị đại năng thần giới, trúng ám toán, thậm chí chết.” Nam tử hoa mỹ lắc đầu, “Có thể trở thành bậc đại năng, đã sớm nhìn xuống toàn bộ thần giới, hầu như không nghe được tin tức bọn họ chết. Thánh chủ nếu có thể ẩn nhẫn chút, bớt chút xung đột với đại năng khác, có lẽ cũng sẽ không có kết cục như thế.”
“Hừ. Vì sao phải ẩn nhẫn?” Bên cạnh, nữ tử tóc xanh lục Hề Vi nhíu mày quát, “Thánh chủ cả đời không nén giận, cho dù lần này chết cũng là trúng ám toán. Nếu không cho dù không địch lại, bảo mệnh cũng không có vấn đề.”
“Cứng quá dễ gãy.” Nam tử hoa mỹ lắc đầu. “Cho dù là đại năng tôn quý, cũng không phải là vô địch.”
“Ngươi hiện tại nói những cái này có ích lợi gì? Tính tình thánh chủ, ngươi không biết? Bao nhiêu người từng khuyên, có một số thánh chủ còn có thể ứng phó hai câu, có một số thì trực tiếp trở mặt.” Hề Vi cười lạnh. “Huống chi, ta càng thích thánh chủ tính tình như vậy! Thánh chủ chết, muốn trách, thì trách thánh chủ sơ ý, không ngờ đối phương thế mà thật sự tính lấy mạng của hắn!”
Đông Bá Tuyết Ưng ngoan ngoãn nghe.
“Được rồi được rồi, chúng ta không cần thiết tranh cãi những điều này.” Nam tử hoa mỹ Hồng Thạch cười nói. Tính tình hắn vẫn tương đối nhu hòa, “Hơn nữa Đông Bá Tuyết Ưng còn ở đây nghe.”
Hề Vi lúc này mới nhịn.
Trong lòng nàng vẫn rất sùng bái thánh chủ.
“Đông Bá Tuyết Ưng.” Nam tử hoa mỹ nhìn về phía Đông Bá Tuyết Ưng, nói, “Làm môn hạ hộ pháp đệ tử của thánh chủ, có thể ở Hồng Trần đảo tu hành, hơn nữa ngươi có thể đạt được một bộ thần khí, chọn bất kỳ một bí thuật cấp Giới Thần nào cùng với chọn bất kỳ một bảo vật nào trong danh sách có ghi lại.”
“Đây là danh sách.” Nam tử hoa mỹ vung tay lên, một trang giấy màu xanh bay tới, bên trên ghi lại từng món bảo vật.
Đông Bá Tuyết Ưng cầm lên nhìn nhìn, trên danh sách lần lượt ghi lại rất nhiều bảo vật, ví dụ như ‘10 vạn thần tinh’, ví dụ như ‘Một phần bí thuật truyền thừa cấp Giới Thần’, ví dụ như ‘tổ kiến Xích Hỏa’ vân vân...
Nhìn nhìn, trong đó phần lớn giá trị cũng đều không hiểu.
“Hồng Thạch tiền bối.” Đông Bá Tuyết Ưng vội hỏi, “Các Giới Thần vĩ đại của thần giới cùng thâm uyên đều phái Siêu Phàm tiến vào Hồng Thạch sơn. Bọn họ là vì cái gì?”
“Vì bí thuật cấp Giới Thần.” Hề Vi nói.