“Trong sách này nói thái cổ huyết mạch đều có một chút sở trường?” Tông Lăng nói.
“Thật ra thủ đoạn đặc thù thi triển đều rất hà khắc.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, “Thủ đoạn đặc thù của con chính là một cái —— lực lượng bùng nổ gấp bội!”
“Gấp bội?” Tông Lăng, Đồng Tam đều động lòng.
Bọn họ cũng muốn có.
Kỵ sĩ nào không muốn lực lượng tăng gấp bội? Tuy không có thuấn di, thiên biến vạn hóa các loại đặc thù, nhưng lực lượng tăng gấp bội vẫn rất thực dụng.
“Nhưng một khi dẫn động bùng nổ lực lượng, thể lực của con cũng sẽ tăng tốc tiêu hao.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, “Bình thường con ác chiến một canh giờ cũng không mệt, nhưng một khi liều mạng, sợ là lập tức cạn kiệt tinh lực, cho nên thời gian con liều mạng rất có hạn.”
“Hiện tại thực lực như thế nào?” Tông Lăng tò mò.
“Lúc chiến đấu bình thường, phỏng chừng thực lực Lưu Tinh kỵ sĩ!” Đông Bá Tuyết Ưng nói.
“Vậy lực lượng tăng gấp bội không phải là Ngân Nguyệt kỵ sĩ?” Tông Lăng, Đồng Tam đều rất hưng phấn.
“Chỉ là lực lượng gấp bội, ở phương diện tốc độ thì kém Ngân Nguyệt kỵ sĩ một bậc. Hơn nữa thời gian duy trì lại ngắn.” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói.
“Cho dù như vậy, con cũng là thực lực mạnh nhất toàn bộ Nghi Thủy thành hiện nay.” Tông Lăng chờ mong, “Ha ha, ta đã nói mà, Tuyết Ưng con chăm chỉ như vậy, tu luyện thương pháp từ trước tới giờ gần mười năm, cũng chưa sinh ra đấu khí rõ ràng rất không bình thường! Quả thực không bùng nổ thì thôi, bùng nổ là kinh người.”
Đông Bá Tuyết Ưng cười cười.
Thật ra lần này thức tỉnh, Đông Bá Tuyết Ưng cũng có suy nghĩ của mình.
Toàn bộ nhân loại đều tiềm tàng thái cổ huyết mạch, từng thế hệ sinh sản không biết bao lâu, mọi người đều rất loãng, vì sao có một số người lại có thể thức tỉnh?
Đông Bá Tuyết Ưng không có quá nhiều ví dụ có thể tham khảo, nhưng mà từ ‘Khảm Sài kỵ sĩ’ có thể thấy được một điểm, đây là một gã rất thích đốn củi... luôn thích đốn củi, cuối cùng thức tỉnh Cự Phủ huyết mạch! Mà mình tu luyện thương pháp lực lượng áp bức đối với cánh tay ngón tay mỗi ngày đều đến cực hạn, phải ngâm thuốc tắm mới có thể khôi phục.
Mỗi ngày liều mạng như vậy, có lẽ cũng là nguyên nhân dẫn đến thức tỉnh lực lượng huyết mạch này nhỉ!
Đông Bá Tuyết Ưng không biết lúc mình thức tỉnh, mơ hồ nhìn thấy người khổng lồ nguy nga rít gào rốt cuộc là ai, cho nên liền đem thái cổ huyết mạch của mình đơn giản xưng là ‘Lực lượng huyết mạch’ .
“Hiện tại chỉ là bắt đầu.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, “Tựa như thân thể một người bình thường, ở dưới đấu khí tẩm bổ không ngừng trưởng thành. Con có thể cảm giác được cơ thể của con ở dưới đấu khí tẩm bổ, cũng đang không ngừng cường đại.”
“Ha ha ha...” Tông Lăng cùng Đồng Tam đều cười lên.
Bọn họ hôm nay quá vui vẻ.
Vốn bọn họ đều cho rằng lúc trước đứa bé đó hô lên lời thề, chỉ là khát vọng của một đứa nhỏ mà thôi, lúc ấy người khác có mặt đều chưa từng tin tưởng... Đông Bá Tuyết Ưng thật sự có thể cứu cha mẹ hắn. Bởi vì điều đó quá khó khăn!
Nhưng hôm nay, hai người bọn họ đều thấy được hy vọng!
“Đúng rồi, từ hôm nay trở đi con cũng không cần ngâm thuốc tắm nữa.” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói, “Cơ thể của con tuy không xưng được là bất tử thân, nhưng sức khôi phục so với thuốc tắm mạnh hơn nhiều.”
Nói xong Đông Bá Tuyết Ưng cầm lấy một con dao rạch giấy trên bàn sách vạch một dao ở trên lòng bàn tay, rạch ra một vết thương, nếu tắm thuốc mà nói, ngày hôm sau có thể hoàn toàn khôi phục.
Nhưng giờ phút này vết thương lòng bàn tay lại nhanh chóng khép lại, chỉ thời gian một hơi thở, vết thương hoàn toàn biến mất.
Thật ra thân thể càng cường đại, sức khôi phục đều sẽ càng kinh người.
Như tạng phủ khí quan của Ngân Nguyệt kỵ sĩ đều sẽ ở dưới đấu khí tưới tắm lột xác, sức khôi phục của thân thể đã rất kinh người. Thân thể kỵ sĩ cấp Xưng Hào có thể được lực lượng thiên địa cọ rửa... càng gần như thân thể bất tử, so với Đông Bá Tuyết Ưng còn khoa trương hơn. Tuy đều nói Xưng Hào kỵ sĩ có thể dùng phàm nhân để tiêu hao chết, nhưng đó cũng chỉ là có thể trên lý luận.
Dù sao cái giá phải trả quá đắt.
Thật sự phái ra đại quân, Xưng Hào kỵ sĩ đã sớm chuồn mất, căn bản không cho cơ hội bao vây.
Giết Xưng Hào kỵ sĩ, bình thường đều là chiến lực cấp Xưng Hào tương tự, hoặc là Siêu Phàm ra tay.
“Ồ, còn có một việc quan trọng, hai hôm nữa, con chuẩn bị đi Nghi Thủy thành một chuyến.” Đông Bá Tuyết Ưng bỗng nhiên nói.
“Đi Nghi Thủy thành?” Tông Lăng, Đồng Tam còn ở trong kích động, nghe được lời này của Đông Bá Tuyết Ưng không khỏi sửng sốt, bởi vì quá khứ Đông Bá Tuyết Ưng tu hành đều rất khắc khổ, một năm cũng khó tới Nghi Thủy thành một lần.
“Tuyết Ưng, con chuẩn bị đi mua binh khí?” Tông Lăng đột nhiên nói.
Đông Bá Tuyết Ưng hơi ngẩn ra, lập tức cười nói: “Tông thúc không nói con cũng sắp quên, con quả thật nên mua một thanh trường thương. Con lần này tính đi Nghi Thủy thành... Là vì sắp năm mới rồi, sang năm, Thanh Thạch sẽ mười tuổi! Nó cũng không thể cứ chơi mãi như vậy, con cũng đã sớm hứa với nó, ở lúc nó mười tuổi, tìm cho nó một sư phụ pháp sư tốt, để nó chính thức bắt đầu học tập.”
“Ừm, một sư phụ pháp sư phi thường quan trọng.” Tông Lăng, Đồng Tam đều rất nghiêm túc.
Pháp sư, là bác học, là trí tuệ.
Mà không có một sư phụ tốt dạy, thuần túy dựa vào bản thân đi ngộ, rất khó trở thành một pháp sư bác học trí tuệ. Huống chi pháp sư tiến giai tu hành đều liên quan đến linh hồn, một mình tu hành loạn bị thương linh hồn, vậy muốn hối hận cũng đã muộn.
“Pháp sư cấp Tinh Thần toàn bộ Nghi Thủy thành chỉ có một vị —— Bạch Nguyên Chi.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, “Bạch Nguyên Chi đại pháp sư đang ở trong thành, con chuẩn bị đi bái phỏng hắn, hy vọng hắn có thể thu đệ đệ của con làm thân truyền đệ tử.”
“Thân truyền đệ tử?” Tông Lăng lo lắng nói, “Điều này chỉ sợ khá khó.”
Pháp sư dạy, là tri thức, tư duy dạy toàn phương diện.
Pháp sư và thân truyền đệ tử quan hệ gần gũi, có thể so với cha mẹ cùng con cái, cho nên càng là pháp sư lợi hại... Tình nguyện thu một số ký danh đệ tử, tùy tiện giảng một chút, ngươi có bao nhiêu thành tựu trông hết vào chính ngươi. Về phần ‘thân truyền đệ tử’ loại cẩn thận dạy dỗ này, một pháp sư lợi hại cả đời cũng sẽ không thu mấy người, bởi vì các pháp sư cũng cần hao phí thời gian đi tu hành, thân truyền đệ tử thu nhiều sẽ trì hoãn tu hành!
“Không thử làm sao biết?” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói.
...
Hai ngày sau.
Dù sao cũng là một cao thủ cảnh giới gần như ‘Thương pháp đại sư’, tuy lực lượng tăng vọt, nhưng sau khi thích ứng hai ngày, Đông Bá Tuyết Ưng đã hoàn toàn quen thuộc, hắn liền mang theo đệ đệ, Tông Lăng cùng với một đội ngũ kỵ binh trăm người tùy tùng, xuất phát hướng tới Nghi Thủy thành.
“Đã lâu không cùng nhau vào thành với ca ca rồi.” Thanh Thạch rất hưng phấn.
Đông Bá Tuyết Ưng cưỡi Phi Sương Mã Câu, Thanh Thạch an vị ở trong lòng Đông Bá Tuyết Ưng hưng phấn vô cùng.
Làm một nhị giai ma thú, Phi Sương Mã Câu chạy cực kỳ vững vàng, hơn nữa tốc độ hiện tại chỉ xem tốc độ như Phi Sương tản bộ! Dù sao cần để đội ngũ kỵ binh phía sau đuổi kịp, nếu để Phi Sương Mã Câu tung vó điên cuồng chạy... Chỉ sợ trong nháy mắt sẽ chạy mất dạng.
Chỉ gần nửa canh giờ, một thành trì nguy nga đã xuất hiện ở trước mắt.
Thành bảo cách Nghi Thủy thành chỉ hơn trăm dặm!
Lúc trước cha mẹ lựa chọn lãnh địa... Chính là lựa chọn một lãnh địa ở gần thành! Ven lãnh địa Tuyết Ưng lĩnh cũng đã đến dưới thành.
“Là kỵ binh Tuyết Ưng lĩnh.” Các binh sĩ thủ thành lười nhác của Nghi Thủy thành nhìn thấy xa xa một đội ngũ kỵ binh oành đùng đùng chạy vội đến, cũng lập tức nín thở, từ áo giáp trên người đội ngũ kỵ binh biểu thị ‘Một con Tuyết Ưng giương cánh’ bọn họ đã nhận ra thân phận người tới. Hơn nữa mỗi một kỵ binh đều đeo một cây nỏ Phá Tinh lớn, cũng là chỉ Tuyết Ưng lĩnh có!
“Dẫn đầu là thiếu niên lĩnh chủ của Tuyết Ưng lĩnh, trong lòng hắn là đệ đệ hắn Thanh Thạch thiếu gia.”
“Không ngờ vị thiếu niên lĩnh chủ này thế mà lại vào thành.”
“Hắn ít tới lắm.”
“Đệ đệ hắn là thường xuyên đến, một tháng qua ta cũng nhìn thấy Thanh Thạch thiếu gia vài lần.”
Các binh sĩ thành vệ trò chuyện với nhau đứng ở hai bên, kệ cho đội ngũ kỵ binh tiến vào trong thành.
Đế quốc lập nước đến nay hơn chín ngàn năm, loại thành vệ quân cấp bậc thấp nhất này đã sớm mục nát, cũng chỉ dọa được một ít đạo phỉ nho nhỏ. Đại quý tộc, một số đạo phỉ cực lợi hại bọn họ cũng không dám đi trêu chọc.
...
“Là thiếu niên lĩnh chủ Tuyết Ưng lĩnh.”
“Đều nhường đường chút.”
“Tránh ra chút.”
Mọi người trong thành đều tò mò nhìn, ai cũng từ thật xa đều đã tránh ra. Mười đại gia tộc hàng đầu Nghi Thủy thành, hơn nữa là đương đại lĩnh chủ tự mình ra ngoài, xem như trường hợp lớn.
“Tiệm tạp hóa Húc Minh!” Một cửa hàng mặt tiền diện tích lớn phi thường bắt mắt.
“Là đây.”
“Hí hí hí ~~~” Đông Bá Tuyết Ưng ghìm ngựa dừng lại, lập tức hạ lệnh, “Đều ở ngoài chờ ta.”
“Vâng, lĩnh chủ đại nhân.” Các binh sĩ cung kính tuân mệnh.
“Tông thúc, chúng ta đi vào.” Đông Bá Tuyết Ưng đem ngựa giao cho một thủ hạ, liền dắt tay đệ đệ, theo Tông Lăng cùng nhau tiến vào tiệm tạp hóa Húc Minh này.
Nói là tiệm tạp hóa, nhưng cửa hàng mặt tiền đã gần trăm mét, nhân viên cửa hàng bên trong cũng là mấy chục người, rất nhiều khách.
Đây là nơi bán binh khí lớn nhất tốt nhất toàn bộ Nghi Thủy thành.
“Nghi Thủy thành chung quy chỉ là thành cấp huyện, binh khí luyện kim quá tốt, căn bản không mấy ai mua nổi.” Tông Lăng cười nói, “Một binh khí luyện kim nhị giai cũng phải vài vạn kim tệ, giá ngang với toàn bộ lãnh địa của Tuyết Ưng lĩnh. quý tộc trong thành Nghi Thủy có bao nhiêu mua được nổi? Cho dù muốn mua, chỉ sợ cũng phải đi quận thành, thậm chí chuyên môn đi tỉnh thành mua! Cho nên nơi này phần lớn đều là bất nhập giai, binh khí luyện kim nhất giai bình thường đã là đỉnh cao nhất, có lẽ có binh khí luyện kim nhị giai làm trấn điếm chi bảo rồi.”
Đông Bá Tuyết Ưng khẽ gật đầu, trường thương lúc trước mình dùng hỏng, chính là bất nhập giai.
“Vị này chính là Tuyết Ưng lĩnh Đông Bá Tuyết Ưng trong truyền thuyết nhỉ, ha ha, đã sớm nghe nói đại danh của lão đệ ngươi, lại lần đầu tiên gặp.” Một người trung niên áo bào tím cười đi ra.
“Tuyết Ưng, đây là chủ nhân cửa hàng, Quyền Húc Minh bá tước.” Tông Lăng giới thiệu.
“Ra mắt Quyền bá tước.” Đông Bá Tuyết Ưng mỉm cười nói.
Nhân vật lợi hại của Nghi Thủy thành có thể đếm được trên đầu ngón tay, Quyền Húc Minh chính là một trong số đó! Người này từng là một đại thương nhân, ở bên ngoài làm ăn rất lớn, về sau không muốn bôn ba nữa, liền về quê hương mua lãnh địa, ở trong thành mở một tiệm tạp hóa. Nói là tiệm tạp hóa... Các loại kỳ trân dị bảo binh khí vân vân, cũng là tốt nhất của toàn bộ Nghi Thủy thành.
Từ số lượng các bảo vật, có thể nhìn ra có chút năng lượng.
“Ta làm lớn, gọi ngươi một tiếng Tuyết Ưng lão đệ.” Người trung niên áo bào tím cười nói, “Lão đệ đến chỗ ta, không biết muốn mua cái gì.”
“Một thanh trường thương.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.
“Quyền bá tước, lấy ra trường thương tốt nhất của tiệm các ngươi đi.” Tông Lăng cũng nói.
“Đúng, tốt nhất, lấy ra tốt nhất.” Bên cạnh, Thanh Thạch hưng phấn vô cùng.
“Ha ha... Thật khí phách, nhưng tiệm này của ta chung quy chỉ là tiệm nhỏ, trường thương được cho là tốt cũng chỉ có ba thanh.” Người trung niên áo bào tím sau khi nghe xong trong lòng khẽ động, bình thường thực lực yếu chút, là không cần thiết sử dụng binh khí luyện kim nhập giai, xem ra thiếu niên lĩnh chủ này rất có thực lực, có lẽ đã bước vào Thiên giai kỵ sĩ, lập tức quay đầu phân phó, “Đi, đem ba thanh trường thương tốt nhất lấy ra cho Tuyết Ưng lão đệ chọn. Tuyết Ưng lão đệ, chúng ta tới bên trong ngồi trước, ngồi xuống từ từ nói chuyện.”
Mặt tiền cửa hiệu này đã có không ít khách chú ý tới Đông Bá Tuyết Ưng bên này, đều đang lặng lẽ nghị luận.
Dù sao Đông Bá Tuyết Ưng tuy rất ít vào thành, nhưng tên của hắn đã sớm được người Nghi Thủy thành nghị luận rất nhiều lần, tám tuổi đã thành lĩnh chủ một lãnh địa, nghe nói mỗi ngày đều luyện thương pháp, cũng nhập ma rồi. Cha mẹ nghe nói bị bắt đi, cũng có nói đã sớm bị giết... Đủ loại đồn đãi, còn có một số đồn đãi cũng rất giả.
Trong nhã gian.
Dâng nước trà điểm tâm, đơn giản nói chuyện phiếm hai câu.
Sáu thị nữ, hai người nâng một hộp binh khí, ước chừng ba cái hộp binh khí phong cách cổ xưa được nâng vào.
“Mở hết ra, để Tuyết Ưng lão đệ nhìn một cái.” Người trung niên áo bào tím phân phó.
Phành phành phành, ba cái hộp binh khí đều được mở ra.
Đông Bá Tuyết Ưng lập tức sáng mắt lên, cẩn thận xem.
Người trung niên áo bào tím nhìn thấy vẻ mặt của Đông Bá Tuyết Ưng thì âm thầm gật đầu, người Nghi Thủy thành thậm chí đặt cho Đông Bá Tuyết Ưng cái ngoại hiệu, gọi là ‘Thương Ma’, ý tứ là hắn luyện thương cũng nhập ma rồi! Cái này thật ra không tính là quá mức ác ý, nhưng cũng không tính là lời hay ho gì! Nhưng người trung niên áo bào tím từng trải rất nhiều, lại hiểu, thế giới rộng lớn bên ngoài...
Chúa tể thật sự, là các cường giả, những tồn tại cấp Xưng Hào cường đại không thể tưởng tượng, thậm chí các sinh mệnh Siêu Phàm.
Mà chỉ có những kẻ thật sự tu hành ất khắc khổ, mới có hy vọng trở thành tồn tại cỡ đó.
Cho nên, hắn đối với những người cực chăm chỉ đó đều không muốn đắc tội.
“Thương tốt.” Ánh mắt Đông Bá Tuyết Ưng đảo qua, chỉ cần từ khí tức mờ nhạt những trường thương này phát ra, hắn có thể cảm giác được linh tính của những trường thương này, đây là một loại cảm giác cộng hưởng sau khi sớm chiều ở chung với trường thương tự nhiên có được.
Ba thanh trường thương, mỗi cái đều chia làm hai đoạn. Dù sao trường thương quá dài, chia làm hai đoạn có thể đặt ở trong rương binh khí cõng theo. Nếu cả một thanh trường thương... Ngắn nhất cũng hơn hai thước, sẽ quá vướng víu.