“Ở Sùng thị thế gia, ý chí Sùng thị lão tổ không thể trái nghịch, chung quy không thể vì chút chuyện dạy đồ đệ chống lại hắn.” Đông Bá Tuyết Ưng nhẹ nhàng lắc đầu, hắn đã dốc sức dạy, Sùng thị lão tổ cũng rất hài lòng, bởi vì ở trong các con cái của hắn thất điện hạ ‘Sùng Ngôn’ là tốc độ tu hành nhanh nhất. Sùng thị lão tổ đối với Đông Bá Tuyết Ưng cũng thân cận hơn rất nhiều, còn tự mình nói, ngày thất điện hạ Sùng Ngôn thành giới thần, tuyệt học Tiệt Sát Lục Kiếm Thức sẽ dâng lên.
“Tam thánh địa...”
Đông Bá Tuyết Ưng lặng lẽ nói.
Hơn một ngàn năm thời gian qua, hắn cũng không trải qua vô ích.
Bởi vì quan hệ đi lại gần gũi với Sùng thị lão tổ, cũng luận đạo mấy lần, từng nhắc tới ba đại thánh địa, từ trong đôi câu vài lời Đông Bá Tuyết Ưng cũng phỏng đoán ra càng nhiều hơn.
“Ba đại thánh địa tuy lợi hại, nhưng theo Sùng thị lão tổ thấy, tuy kiêng kị, nhưng cũng không phải không thể phản kháng.” Đông Bá Tuyết Ưng yên lặng nói, “Căn cứ rất nói phán đoán, ba đại thánh địa hẳn là có tồn tại cấp tôn giả, nhưng hẳn là không có chúa tể.”
Nếu có chúa tể.
Lấy sự cường đại của chúa tể, bọn Sùng thị lão tổ đã sớm ngoan ngoãn làm tôn tử.
Đại năng giả bình thường, chênh lệch với chúa tể quá quá lớn.
Cho nên ba đại thánh địa hẳn là đều không có chúa tể! Suy đoán thế, khiến Đông Bá Tuyết Ưng cũng thở phào, đồng thời cũng cảm thấy đương nhiên: “Tuy thế giới này càng dễ dàng đạt được pháp môn tu hành, tuyệt học hơn, tùy ý truyền bá, mỗi một phàm nhân hầu như đều có thể đạt được pháp môn, nhưng chung quy thế giới chỉ lớn như vậy! Nguy hiểm tôi luyện cũng chỉ nhiều như vậy.”
“Cũng không có đủ nhiều cường giả va chạm, cũng không đủ nhiều hiểm cảnh nguy hiểm tôi luyện, không có như Hồ Tâm đảo, Lục Đạo Thiên Luân, Sơ Thủy Chi Địa… một số tiền bối cường đại hơn chỉ dẫn, muốn mở ra ‘đạo’ cũng rất khó, càng đừng nói thành chúa tể.” Đông Bá Tuyết Ưng sinh sống ở đây ngàn năm, cũng biết trên chỉnh thể thế giới này cùng bên ngoài vẫn yếu hơn rất nhiều.
Cho dù ở bên ngoài, có thể đạt được tiền bối cường đại hơn lưu lại chỉ dẫn, có thể tới vũ trụ khác tôi luyện, có Huyết Nhận thần đế, Thời Không đảo chủ… một đám đã thành chúa tể tự mình chỉ điểm, nhưng muốn thành chúa tể vẫn phi thường khó.
Kinh diễm như ‘Thanh Quân’, ba con đường đều tu hành đến bình cảnh, đều chỉ thiếu một tia cuối cùng.
Ngay cả Bàng Y, cũng là cuối cùng sáng chế phép tu hành, mới thành chúa tể.
Hiển nhiên rất khó rất khó.
Ở thế giới này... Độ khó thành chúa tể, so với bên ngoài sợ phải khó hơn không chỉ gấp mười!
...
Đứng ở chỗ đó nhìn đồ đệ luyện kiếm, Đông Bá Tuyết Ưng tâm tư phiêu động, nghĩ việc của mình. Hiểu biết đối với thế giới này càng nhiều, hắn mới có thể đi ra hành động càng thêm ‘thích hợp’! Bởi vì quá mức lỗ mãng mà chết ở thế giới này thì quá oan, thần giới thâm uyên rất nhiều tình báo ghi lại, rất nhiều cường giả chết phần lớn đều là vì ‘sơ ý’ .
Như hai vị hộ pháp Mẫu Tổ giáo chết, cũng là bởi vì sơ ý, coi thường Đông Bá Tuyết Ưng.
Cho nên Đông Bá Tuyết Ưng không dám xem thường lực lượng thế giới này chút nào.
“Sư phụ, thế nào?” Thất điện hạ Sùng Ngôn nhìn về phía Đông Bá Tuyết Ưng.
“Luyện xem như luyện thành, nhưng ngươi không cảm thấy, kiếm chiêu của ngươi cũng chưa nối liền với nhau như thế nào sao?” Đông Bá Tuyết Ưng cười hỏi lại.
Sùng Tiểu Thất nhất thời có chút xấu hổ.
Hắn dốc toàn lực luyện thành, nào còn để ý được từng chiêu nối liền hoàn mỹ.
“Luyện chút nữa, khi toàn bộ kiếm chiêu tựa như một thể lại đến gặp ta.” Đông Bá Tuyết Ưng cười phân phó, bỗng hắn khẽ biến sắc ngẩng đầu nhìn phía ngoài, “Hả? Thế mà có kẻ địch dám đối phó Sùng thị thế gia, có ý tứ!”
Trên bầu trời Sùng thị thế gia đang giấu một chiếc chiến thuyền bẹp, đáy chiến thuyền có từng vòng pháp trận đồ án, dưới dao động vô hình tràn ngập, nó hoàn toàn ẩn ấnp, ngay cả Sùng thị thế gia phía dưới cũng chưa phát hiện chút nào. Đương nhiên chiếc chiến thuyền này cũng chưa tiến vào phạm vi tra xét của pháp trận Sùng thị thế gia.
Trong chiến thuyền.
Có bảy bóng người đứng, ánh mắt xuyên thấu qua chiến thuyền nhìn Sùng thị thế gia cổ xưa phía dưới.
Bảy bóng người, cầm đầu là một nam tử tóc vàng áo bào vàng, phía sau là sáu người áo bào màu máu.
“Vận khí Sùng lão quỷ cũng thật tốt, thế mà đạt được chân thần khí trong truyền thuyết.” Nam tử tóc vàng áo bào vàng than thở, sau đó lộ ra nụ cười lạnh, “Nhưng hắn cũng đáng chết, đạt được chân thần khí, thế mà không hiến cho thánh địa, còn muốn chiếm một mình.”
“Chân thần khí, nghe nói luyện chế phi thường khó, chúng ta một kỷ nguyên này cũng chưa thể luyện chế.” Đám người áo bào màu máu phía sau cũng nói.
Chân thần khí.
Ở thần giới thâm uyên tuy trân quý, nhưng giá trị không tới mức thái quá, dù sao các chúa tể bình thường cũng có thể luyện chế, như cao thủ luyện khí số một trong tôn giả ‘Liên Quân tinh chủ’ vất vả cũng có thể luyện chế ra. Nhưng ở thế giới này... Lại chưa có chúa tể, muốn xuất hiện một người biết luyện chế chân thần khí quá khó khăn.
Phải biết rằng Liên Quân tinh chủ có thể luyện chế, cũng là có tiền bối cỡ Kiền Hợp nương nương chỉ điểm mới được.
Cho nên ở thế giới này, chân thần khí... so với trong thần giới thâm uyên trân quý hơn nhiều! Ngay cả tài liệu tài nguyên luyện chế chân thần khí cần, thế giới này, cũng xa xa không thể so sánh với thần giới thâm uyên.
“Động thủ.” Nam tử tóc vàng áo bào vàng cười lạnh.
...
Một chiếc chiến thuyền bẹp ngang này đột nhiên bộc phát ra khí tức khủng bố, từng vòng đồ án ở đáy cũng phát ra ánh vàng chói mắt mênh mông. Ánh sáng vàng cuồn cuộn hướng phía dưới nghiền ép, chỉ thấy trấn tộc pháp trận của Sùng thị thế gia cũng lập tức phát ra uy năng, ầm ầm ầm ~~~~ từng tầng trận pháp khổng lồ hiện ra ở toàn bộ gia tộc, năng lượng màu đen giống như sóng triều bao phủ gia tộc, chống cự lại ánh sáng vàng phía trên.
“Ai!” Một tiếng hét to làm thiên địa chấn động, một bóng người phóng lên cao, chính là thủ lĩnh Sùng thị gia tộc toàn thân áo bào tím.
Sùng thị lão tổ ngẩng đầu nhìn chiến thuyền bẹp hiện ra phía trên, sắc mặt cũng biến đổi.
Không chỉ hắn.
Đại trưởng lão, nhị trưởng lão, tam trưởng lão trong gia tộc... ba vị đại năng giả địa vị cực cao này cũng lập tức phân biệt ra chiếc chiến thuyền bẹp kia trên bầu trời.
“Trấn cung chi bảo ‘Kim Sát Hỏa Vân Thuyền’.” Lão tổ cùng với ba vị trưởng lão đại năng giả Sùng thị thế gia đều cảm thấy lòng trầm xuống, uy hiếp của ‘Kim Sát Hỏa Vân Thuyền’ không nói đến, chỉ cần nó xuất hiện, đại biểu đối phương chính là ‘Thiên Hỏa cung’ trong ba đại thánh địa. Theo lý thuyết Sùng thị thế gia là thân cận nhất với Thiên Hỏa cung, Thiên Hỏa cung nên bảo vệ Sùng thị thế gia, sao lại công kích?
“Không biết là vị sứ giả nào?” Sùng thị lão tổ ngẩng đầu nhìn phía trên, cất cao giọng nói. Ba vị trưởng lão đại năng giả cũng bay đến bên cạnh lão tổ, mà toàn bộ trưởng lão giới thần tứ trọng thiên, khách khanh trong gia tộc, cùng với lượng lớn con em gia tộc, hộ vệ thị nữ khác đợi vân vân, mỗi người đều có chút bất an nhìn một màn trên trời cao.