Tuyệt Xử Phùng Sinh

Chương 12: Chương 12: Chương 11




/11/. Đại dương.

Tiêu Nham không chút do dự gật đầu, “Cái này còn cần phải nói sao?”

Lúc này, bọn họ đang bay qua một vùng biển xanh trong vắt, trời đất mênh mông không thấy bờ. Ánh nắng chiếu xuống đỉnh sóng, nổi lên từng đợt từng đợt sóng gợn màu vàng rực.

Tiêu Nham mở to hai mắt, trán dán sát vào cửa sổ, hứng thú tựa như một đứa trẻ nhìn thấy kẹo.

Liv mỉm cười, nói vào thiết bị liên lạc, “Sếp, cậu kỹ thuật binh của chúng ta lần đầu tiên nhìn thấy biển, có thể cho phép cậu ấy hóng gió biển một chút hay không?”

Tiêu Nham trừng mắt nhìn Liv, Đại tá Burton sao có thể cho phép một yêu cầu thái quá như vậy.

“Thông qua.”

Tiếng nói hơi lạnh lẽo của Hein xuyên qua thiết bị liên lạc truyền đến, Liv lập tức đẩy cửa khoang cabin ra.

Gió biển ướt át lại ấm áp mãnh liệt tràn vào trong cabin, thổi bay mái tóc Tiêu Nham, hơi nước mang theo vị mằn mặn xông vào xoang mũi Tiêu Nham, khác biệt hoàn toàn với vị tươi mới trong rừng rậm nguyên thủy, nhưng làm người ta vui vẻ thoải mái, nỗi lòng cũng theo đó mà hướng về một nơi bao la rộng lớn hơn.

Liv dùng khẩu hình miệng nói với Tiêu Nham: Xem đi, anh ấy cũng không tệ như cậu nghĩ.

Đây chính là biển, nơi khởi nguồn của nhân loại.

Tiêu Nham vô thức lộ ra thần sắc khát khoa, bất đắc dĩ mỉm cười, “Khi còn bé, ước mơ của tôi là trở thành một nhà Hải dương học như ba tôi vậy. Kết quả đến hôm nay, tôi mới chính thức nhìn thấy biển.”

Liv chớp chớp đôi mắt, nói vào thiết bị liên lạc, “Sếp, cậu kỹ thuật binh này nói ước mơ của cậu ấy là trở thành một nhà Hải dương học!”

Mark gãi gãi đầu nói, “Đã nghe nhà Virus học, nhà Đại não thần kinh học, còn có cái gì nhà Vũ khí vật lý học, bộ có cái gọi là nhà Hải dương học sao? Đại dương thì có cái gì hay ho mà nghiên cứu chứ?”

Đúng vậy, từ khi nhân loại tiến vào sinh sống ở Shire, những nghiên cứu về đại dương đã hoàn toàn mất đi ý nghĩa.

Liv hung hăng liếc mắt trừng Mark một cái, “Sếp, có thể để cho cậu ấy chạm vào nước biển một chút không?”

Vừa dứt lời, độ cao của phi hành khí thong thả giảm xuống, thậm chí bay gần sát mặt nước biển theo một góc 60 độ.

Tiêu Nham khẩn trương hẳn lên, theo bản năng nắm chặt trang bị an toàn.

Liv lại vẫy vẫy tay với Tiêu Nham, “Lại đây! Tôi sẽ giữ lấy cậu! Đại tá nói chỉ cho cậu thời gian 30 giây thôi đó!”

Tiêu Nham chớp chớp mắt, Hein Burton lãnh khốc kia cư nhiên trên đường chấp hành nhiệm vụ lại... Cho cậu cơ hội như vậy?

Tháo trang bị an toàn, Tiêu Nham cúi người duỗi cánh tay về hướng Liv, Liv một phen túm lấy cậu, mà Mark cũng rất phối hợp nắm chắc một chân khác của Tiêu Nham, cậu cứ như vậy vô cùng khó coi mà nằm dài trước cửa cabin, tay trái vươn ra bên ngoài khoang thuyền.

Trong nháy mắt ngón tay tiếp xúc với nước biển, trái tim Tiêu Nham tựa như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cảm thụ độ ấm cùng cường độ của nước biển, hoàn toàn khác biệt với nhiệt độ ổn định của nước ngọt tại Shire, Tiêu Nham tựa như cảm nhận được lực lượng nào đó, của đại dương rộng lớn mà trên đời này không có thứ gì có thể trói buộc, ngoại trừ lực hút của Trái Đất.

Thời gian 30 giây quá mức ngắn ngủi, Tiêu Nham bị Liv và Mark kéo trở lại bên trong cabin.

Độ cao của phi hành khí chợt tăng lên, tốt độ cũng đột nhiên nhanh hơn, hướng về phía mục tiêu gào thét bay đi.

Trong cabin những bộ đội đặc chủng khác lộ ra nụ cười thản nhiên với Tiêu Nham, ánh mắt nhìn cậu cũng không còn hờ hững như lúc ban đầu.

“Này, cậu xem ra cũng thật thú vị, những tên kỹ thuật binh kia đều muốn đi nghiên cứu virus! Cậu lại thích đại dương như vậy! Nơi này ngoại trừ nước ra thì còn có cái gì đâu?” Một bộ đội đặc chủng hất hất cằm, tò mò hỏi Tiêu Nham.

“Ngoại trừ virus, trên đời này thay đổi thất thường nhất có lẽ chính là đại dương. Giờ khắc này nhìn nó xinh đẹp bình tĩnh như vậy, ngay sau đó có thể nuốt chửng mọi thứ. Hơn nữa so với nguyên liệu hạt nhân hơn hai trăm năm chúng ta khổ cực thu về như vậy, còn không bằng suy nghĩ một chút xem làm thế nào để một lần nữa tận dụng đại dương, thủy triều sinh ra năng lượng chẳng những là năng lượng tái sinh, hơn nữa uy lực cũng không nhỏ.”

“Này, tân binh! Cảm thấy con người cậu không tồi, lúc chấp hành nhiệm vụ phải ráng theo sát bọn này đó! Liv! Bên trong trang bị của cậu ta có súng không?”

“Đương nhiên là có! Bất quá... Tiêu Nham hẳn là không biết dùng đâu.” Liv cầm balô của Tiêu Nham qua xem, bên trong quả nhiên có một khẩu súng.

“Tiêu Nham, cậu hãy nghe cho kỹ, cách dùng cây súng này rất đơn giản, cũng không cần cậu có kỹ xảo bắn cao siêu gì, bởi vì nó sẽ tự động ngắm trúng hơn nữa đầu đạn cũng có công năng khóa chết mục tiêu. Nhưng nếu cậu dùng nó để ngắm bắn vào tang thi, nó sẽ không có bất kỳ phản ứng gì. Chẳng qua nếu có bất luận nhân viên tổ chức Sóng Triều nào tiếp cận cậu, cậu cứ việc không cần thương tiếc mà nổ súng.”

Cách dùng này đơn giản đến không thể đơn giản hơn, quả thực chính là vũ khí được thiết kế chuyên dành cho kỹ thuật binh không am hiểu chiến đấu.

“Này, cậu phải cẩn thận đó! Cậu mà lỡ bắn trúng bất kỳ người nào trong chúng ta, cho cậu đẹp mặt!” Mark làm ra tư thế giơ giơ nắm tay.

“Đúng vậy! Tuy rằng bọn này không chết được, nhưng vẫn sẽ đau đó!”

Mọi người cười ha ha, không khí như vậy khiến Tiêu Nhảm cảm giác mình thật sự đi du lịch chứ không phải đang chấp hành nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm nào đó.

Rốt cục, bọn họ đi đến khu vực trên không của đất liền, lướt qua tượng Nữ thần Tự Do, tượng thần trải qua lễ rửa tội hơn hai trăm năm, đã vô cùng loang lổ, ngọn lửa giơ cao trên tay bởi vì động cơ phi hành khí chấn động mà vỡ ra, rơi xuống mặt nước biển bên dưới, dậy lên một đợt sóng.

“Pho tượng này thật lớn.” Mark sờ sờ cái mũi nói.

“Đây là tượng Nữ thần Tự Do, dưới chân chúng ta chính là Manhattan, đã từng là khu vực kinh tế phồn hóa nhất Trái Đất.” Tiêu Nham thở ra một hơi, đã có thể rõ ràng nhìn thấy vô số tang thi vội vã chạy đuổi theo phi hành khí, không ngừng nhảy nhót duỗi cánh tay lên trời.

“Hiện tại cũng là “phồn hoa” nhất mà.” Liv khẽ cười một tiếng.

“Rốt cục cũng biết vì sao tổ chức Sóng Triều lại muốn thành lập căn cứ tại chỗ này, đám thang thi này chính là thủ vệ có lợi nhất cho bọn họ.”

Tiêu Nham nhăn mày lại, “Chúng ta phải đáp xuống đất như thế nào?”

Phi hành khí đáp xuống một tòa nhà cao tầng, mọi người nhanh chóng hành động, bọn họ bắn dây thừng về phía những tòa kiến trúc thấp ở phía xa, bộ đội đặc chủng theo dây thừng trượt xuống dưới.

Mark một phen túm lấy Tiêu Nham, trượt đi xuống, Tiêu Nham há miệng, gió thổi vù vù bên tai, trong nháy mắt chạm đất, Tiêu Nham thiếu chút nữa nhịn không được nôn ra. Bọn họ thu dây thừng về, lại bắn về phía một tòa nhà cao tầng khác.

“Không tồi ha! Cư nhiên không kêu ra tiếng!”

Liv một phem kéo lấy Tiêu Nham đang ngồi chồm hổm trên mặt đất thở dốc, trượt đi ra ngoài.

Mặc dù trong lòng khóc lóc kêu gào, nhưng Tiêu Nham biết thanh âm sẽ dẫn bọn tang thi đến, cho nên vẫn cố nén sợ hãi.

Đây xem như là chạy tiếp sức sao? Tiêu Nham chính là cây gậy kia!

Liv ném cậu lên mái nhà, nửa đùa giỡn mà nói, “Chậm rãi thở dốc nha~!”

Ngay sau đó lại trượt về phía một tòa nhà khác.

Một đôi giày bộ đội dừng ngay bên cạnh Tiêu Nham, “Bảo bối, cưng không sao chứ?”

Trong lòng Tiêu Nham đánh cái rùng mình, nếu người xuất hiện không phải là anh, tôi tuyệt đối rất tốt!

Ngay khi tay Maya sắp ôm lấy Tiêu Nham, đột nhiên có người đáp xuống bên cạnh cậu, tiếng nói trầm thấp trong nháy mắt khiến Tiêu Nham ngừng thở.

“Nếu cậu dám phát ra thanh âm nào hoặc là nôn ra, tôi sẽ khiến cho cậu ngất xỉu.”

Tiêu Nham ngẩng đầu, nhìn thấy chính là gương mặt nghiêng không có một tia tình cảm dao động nào của Hein.

Ngay khi bàn tay anh ngăn cản cánh tay Maya mà vòng qua thắt lưng Tiêu Nham, một tay túm lấy cậu, Tiêu Nham hoài nghi có phải bản thân căn bản không có trọng lượng hay không. Mà Maya thì ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn vòng ôm rỗng tuếch của mình.

Hein mang theo Tiêu Nham trượt về hướng tòa kiến trúc thấp ở đối diện, khi rơi xuống đất bởi vì tầng trệt quá mức cũ kỹ, trong nháy mắt bọn họ sắp đáp tới, vách tường vỡ ra, dây thừng rớt xuống.

Dưới chân là vô số tang thi đang nhón chân với lên, hiện lên biểu tình đáng sợ, hô hấp của Tiêu Nham nghẹn lại nơi cổ họng, dùng sức nhắm chặt hai mắt.

Gót chân Hein dẫm trên bệ cửa, chỉ nghe thấy thanh âm mảnh vụn của tường gạch rơi xuống, dưới chân Tiêu Nham bỗng nhiên bay lên, khi cậu mở to mắt nhìn, phát giác bản thân cư nhiên đang đứng trên mái nhà. Trán cậu dán vào ngực Hein, một bàn tay còn bắt lấy cánh tay anh.

“Buông tay.”

Tiêu Nham nhanh chóng buông tay ra.

Một tay khác của Hein còn đang kéo dây thừng, sau khi anh thu dây xong, mọi người trong đội cũng đã đến đông đủ.

“Khoảng cách đến địa điểm mục tiêu còn một ngàn mét, chúng ta cần phải đi qua quảng trường này.” Liv quỳ một gối xuống bên cạnh mái nhà, hơi nghiêng thân thể quan sát tình huống dưới ngã tư đường.

Một đám tang thi ở dưới lầu không ngừng nhảy nhót, phát ra tiếng vang giống như tiếng xương gãy.

Không nói thêm lời dư thừa, tất cả bộ độ đặc chủng móc đầu này của dây thừng vào trong vách tường của tòa nhà, bắn một đầu khác về phía cửa sổ của một tòa nhà ở xa xa, sau khi xác nhận tính chắc chắn liền đồng loại trượt ra ngoài.

Độ cao của bọn họ cách đám tang thi không đến ba thước, nếu không phải trượt với tốc độ cực nhanh, chỉ sợ đám tang thi nhảy lên lúc nào cũng có thể kéo bọn họ lại.

Tiêu Nham nhìn về phía Mark, ai biết người này căn bản không có ý tứ lại đây dẫn cậu đi, đã cùng Liv trượt ra ngoài rồi.

Hein cố định dây thừng, đi đến bên cạnh Tiêu Nham, cánh tay vòng qua dưới nách cậu, mũi chân dùng lực, cảm giác giác không trọng lực đột kích, Tiêu Nham theo Hein từ trên mái nhà chạy như bay ra ngoài.

Đây là kiến trúc hơn hai trăm năm trước, còn có thể mơ hồ nhìn thấy bảng hiệu quán cà phê cùng với xe ô tô đậu hỗn độn dưới lầu.

Nhưng đây cũng không phải là ngồi cáp treo du lịch ngắm cảnh.

Cánh tay Hein vô cùng vững vàng, Tiêu Nham vốn dĩ còn lo lắng bản thân sẽ ngã xuống, hiện tại lại cảm thấy mười phần an tâm.

Gió thổi tung mái tóc của Hein, hình thành những đường cong tao nhã mà phóng khoáng.

Khi bọn họ lướt qua một ban công, có một tang thi đang lòng vòng trên đó, khi thấy Hein và Tiêu Nham liền lộ ra nét mặt cực kỳ hưng phấn.

Gặp rồi! Bọn họ sẽ đụng vào nó!

“Đá nó.”

Ngữ điệu trầm thấp lạnh lùng của Hein tựa như có ẩn chứa một lực lượng nào đó, Tiêu Nham nâng chân lên hung hăng đá vào trên mặt tang thi kia, nó ngã ra ban công, rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang “răng rắc”, một đống chất lỏng đặc sệt màu vàng chảy ra lan tràn.

Bọn họ đi vào bên cạnh một tòa kiến trúc thấp, mọi người cũng không tụ hợp lại cùng một chỗ. Mark ngồi xổm trên một ban công, Liv đứng trên đỉnh một cột điện lung lay sắp đổ, Maya ngồi bên cạnh một bảng hiệu thật lớn chỉnh lý mái tóc của mình.

Bọn họ vội vàng đeo kính lọc quang học, kiểm tra tình huống của dãy kiến trúc thấp kia.

Sau đó trong nháy mắt mọi người nhảy lên, đi về hướng một tòa kiến trúc trong đó.

Hein mang theo Tiêu Nham phóng đi tạo thành một đường parabol trên không trung, vững vàng dừng lại trên mái nhà, thậm chí không phát ra chút tiếng vang nào.

Vốn nghĩ rằng đây là tòa kiến trúc bỏ hoang, nhưng trên tầng cao nhất lại được trang bị một miệng cống, thoạt nhìn vô cùng chắc chắn, mà toàn bộ cửa sổ và cửa chính của tòa nhà đều bị đóng kín, nếu như quan sát từ trên phi hành khí khẳng định không thể tưởng tượng nó cư nhiên là địa điểm hoạt động của tổ chức Sóng Triều, nhưng hiện tại xem ra tòa nhà này tuyệt đối có vấn đề.

“Mở nó ra.”

Miệng cống này tương tự loại hình của cửa ra vào đã từng thấy một lần ở nhà máy năng lượng nguyên tử, nhưng mà Tiêu Nham lại càng thêm cẩn thận.

“Nếu tùy tiện mở ra, có thể sẽ kinh động đến cảnh báo bên trong tòa nhà.”

Cho dù Tiêu Nham không có kinh nghiệm thực chiến, cậu cũng biết tổ tức Sóng Triều tuyệt đối sẽ không dễ dàng để bất luận kẻ nào tiến vào.

Hein gật gật đầu, “Cho cậu năm phút đồng hồ.”

=======================

Chuyện bên lề:

Maya: Tôi có thể nghĩ đến chuyện lãng mạn nhất chính là ngắm biển với cậu...

Mark: Không phải là cùng già đi với cậu sao?

Maya: Ai mượn cậu nhiều chuyện!

=======================

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.