Tuyệt Xử Phùng Sinh

Chương 27: Chương 27: Chương 26




/26/.

“Anh cần hỗ trợ?” Đuôi lông mày Hein nhướng lên, thu binh khí trong tay vào trong vỏ, liếc mắt đối diện với Trầm Băng.

“Này, đừng nhìn tôi như vậy, tội cũng không phải tang thi.” Trầm Băng hít sâu một hơi, “Cậu hẳn là nghe nói có một nghiên cứu sinh điều khiển hệ thống hai động cơ, dưới tình huống bị chặn giả xâm lấn đại não, lái phi hành khí vào căn cứ chúng tôi.”

“Thế nào? Cậu ta bị nhốt?”

Trầm Băng bất đắc dĩ mỉm cười, “Đúng vậy, cậu ta bị nhốt. Bất quá không phải bị chặn giả nhốt, mà là bị bản thân nhốt.”

Anh ta vừa dứt lời, Mark đang nhàm chán chơi game ở một bên phá lên cười ha hả, “Không phải chứ? Ở đâu ra đứa ngốc như vậy! Cư nhiên vây khốn bản thân!”

“Bởi vì tôi ra lệnh với cậu ta, thời gian chặn giả dừng lại trong đầu óc cậu ta càng dài, tin tức lưu lại sẽ càng nhiều. Mà tên nghiên cứu sinh này lại làm được, lưu lại đầy đủ tin tức trong đầu mình. Cậu ta chưa bao giờ tiếp thu huấn luyện đối phó chặn giả, cho nên mới dùng loại phương thức tự phong tỏa tư duy của mình đồng thời trói buộc đối phương để hoàn thành nhiệm vụ. Tôi nghĩ, rất nhanh Shire sẽ biết được biểu hiện của nghiên cứu sinh kia trong sự kiện lần này, nhất định sẽ yêu cầu tôi phải cứu cậu ta thanh tỉnh mà đưa về Shire.”

“Được rồi, theo một ý nghĩa nào đó mà nói người này cũng xem như là dũng sĩ, tuy rằng rất ngu ngốc. Tôi sẽ cố gắng không cười nhạo cậu ta nữa.” Mark nhún nhún vai tiếp tục chơi game, thuận miệng lại bỏ thêm một câu, “Ngàn vạn lần đừng nói với tôi, tên tân binh vụng về kia tên là Tiêu Nham nhé.”

Trầm Băng hơi hơi dừng lại một chút, “Các người... Quen cậu ta sao?”

“Hả? Thật là Tiêu Nham sao! Tên kia đập một cái là nát xương, nhưng đầu óc thoạt nhìn xài rất tốt mà! Sao có thể tự vây khốn bản thân được chứ!” Mark trợn tròn mắt nói,

Liv cũng lộ ra biểu tình lo lắng, nhóm đội viên khác cũng bất ngờ mà dừng lại toàn bộ những việc trong tay, nhìn về phía Trầm Băng.

“Anh muốn tôi giúp anh như thế nào?” Hein rốt cục mở miệng.

“Đi vào tiềm thức cậu ta, nói cho cậu ta biết mọi việc đã kết thúc, mang bản thể của cậu ta từ trong tiềm thức trở về.”

Trầm Băng vừa nói dứt lời, ánh mắt của tất cả những bộ đội đặc chủng kia tựa như lưỡi đao đâm tới, nếu như là người bình thường đã sớm không chịu nổi áp lực như vậy, mà sắc mặt Trầm Băng lại không chút thay đổi.

“Anh nên biết, tôi sẽ không tiến vào tiềm thức của bất kỳ kẻ nào nữa.”

Một khắc kia, ánh mắt Hein tựa như thừa nhận áp lực vô cùng lớn, khẽ run rẩy mà rũ xuống.

“Tôi... và cậu đồng thời trải qua sự kiện kia, tôi đương nhiên biết cảm nhận của cậu, cũng tin rằng cậu biết vì cái gì mà tôi lại không tự mình đi. Thần kinh của tôi trong lần thăm dò đó đã bị tổn thương, hiện tại không thể thừa nhận việc xâm nhập tiềm thức một lần nữa. Nhưng tôi biết, cậu có thể.”

“Tôi sẽ không giúp anh. Tiềm thức con người là nơi dơ bẩn nhất, là chốn tụ tập toàn bộ tà niệm. Tôi sẽ không để bản thân đi sâu vào nơi như vậy một lần nữa.”

Vừa lúc đó, trợ lý đi đến, cậu ta thực hiện một động tác chào đúng chuẩn theo nghi thức quân động với Trầm Băng và Hein.

“Báo cáo!”

“Chuyện gì?”

“Đây là công văn Shire gởi đến cho ngài.”

Trợ lý ở trước mặt Trầm Băng nhẹ nhàng ấn vào thiết bị liên lạc, hình ảnh không gian ba chiều lập tức hiện ra.

Trầm Băng bất đắc dĩ cười nói, “Quả nhiên hạ lệnh muốn chúng ta cứu tỉnh Tiêu Nham.”

“Đó là tất nhiên. Nếu chờ đến khi đưa Tiêu Nham trở về Shire mới tiến hành cứu tỉnh ý thức cậu ấy thì tốn thời gian quá dài, suy nghĩ của cậu ấy sẽ hỗn loạn, khung tin tức vốn dĩ được xây dựng cũng sẽ bị tổn thương, làm giảm rất nhiều tốc độ đại não cậu ấy kết nối với hệ thống đầu cuối.”

Trầm Băng nhắm mắt lại, quyết đoán đứng lên, “Mở hệ thống đầu cuối, tôi đến liên kết với đại não cậu ta.”

“Vâng!”

“Tiêu Nham?” Mark huýt sáo một hơi vang dội, “Sếp —— Tên nhóc kia không bị tang thi giết, không bị sát thủ của Sóng Triều xử lý, cuối cùng lại vì ngu ngốc mà tự chết!”

Liv hung hăng trừng mắt nhìn sang, “Mark!”

Mark cười ha hả, bỗng nhiên vỗ vào phía sau lưng Liv một cái, “Tôi nói này Liv, cô không phải là thích tên nhóc kia chứ?”

Liv trừng mắt liếc nhìn Mark, gạt tay anh ta ra, đi đến trước mặt Hein, nghiêm túc khẩn cầu, “Đại tá... Tiêu Nham đã từng cùng chúng ta chấp hành nhiệm vụ, còn cứu Maya, cậu ấy là chiến hữu của chúng ta, hy vọng ngài có thể hỗ trợ cậu ấy tỉnh lại. Mà Đại tá Trầm Băng cũng là bạn của ngài, anh ấy đã từng bị tổn thương thần kinh... Lúc này tiến vào tiềm thức của Tiêu Nham, sẽ vô cùng nguy hiểm.”

Hein chỉ trầm mặc, một câu cũng không nói.

Trầm Băng đi đến ngồi xuống trước hệ thống đầu cuối, anh ta nhắm mắt lại hít sâu một hơi, ngón tay bấu chặt vào tay vịn, khớp ngón tay thoáng trở nên trắng bệch.

Trợ lý lúc này mới hiểu được, Trầm Băng đang sợ hãi.

“Đại tá... Nếu ngài...”

Trầm Băng nhắm nghiền hai mắt, trên môi là nụ cười khổ, “Nếu tôi không đi, chẳng lẽ cậu đi?”

Trợ lý cúi đầu, “Thực xin lỗi, Đại tá. Ngài và Đại tá Burton là người duy nhất thành công trở về trong lần hành động đó, tôi thật sự không ngờ nhiệm vụ đó lại mang đến cho anh thương tổn lớn như vậy.”

“Cậu vẫn luôn sùng bái tôi, nhưng hiện tại tôi phải nói cho cậu biết, tôi chỉ là một người bình thường, cũng có sự yếu đuối của người thường.”

Nói xong, Trầm Băng nâng mũ giáp liên kết đại não lên, lúc đang muốn đeo vào, đã có người túm lấy cổ tay anh ta.

“Để tôi.”

Rõ ràng là thanh âm không có một tia tình cảm, lại làm cho người ta trong nháy mắt cảm thấy an tâm hẳn lên.

“Hein!” Trầm Băng mở to hai mắt.

Đối phương kéo anh ta ra khỏi chỗ ngồi, cơ hồ không chút do dự mà cầm lấy mũ giáp, đeo lên trên đầu mình.

“Hein...” Trầm Băng nắm chặt cánh tay đối phương, “Cám ơn cậu! Còn có... Hãy cẩn thận.”

“Tốc độ tiếp nhập của đại não người này là bao nhiêu?”

Hein nhìn về phía trước, nhân viên nghiên cứu đứng một bên đang tiến hành điều chỉnh lại hệ thống điều khiển.

“Ba trăm triệu tỷ.”

Hein giương mắt đối diện với tầm mắt của Trầm Băng, trên môi lướt qua một đường cong lãnh khốc, “Còn nhanh hơn anh?”

“Đúng vậy... Cho nên nếu có bất kỳ tình huống gì cậu cảm thấy không khống chế được phát sinh, phải lập tức rút về, không được lưu luyến!”

Tốc độ đại não càng nhanh, chứng tỏ tư duy người này càng phức tạp, có thể xây dựng tầng tư duy sâu hơn, sau khi lẻn vào cũng sẽ càng nguy hiểm.

“Chỉ số liên kết thần kinh đã điều chỉnh!”

“Đã chuyển vào tiềm thức!”

Nháy mắt, tầm mắt Hein xuyên qua một đường hầm ánh sáng rực rỡ, nhanh chóng rơi vào một nơi sâu như một cái động đen không đáy.

Ngay trong nháy mắt anh muốn khống chế phương hướng tư duy, phía trước lại hiện lên một trận ánh sáng, anh mãnh liệt xông ra ngoài, rơi vào bên trong một mảnh chất lỏng xanh biếc. Anh duy trì cảnh giác, lại phát hiện chất lỏng này thật ấm áp, mềm mại mà bao bọc lấy anh. Ngẫu nhiên còn có dòng nước ôn hòa chảy ngang bên tai anh, trêu chọc mái tóc anh, nhẹ nhàng lướt qua ngọn tóc của anh, tựa như ôm ấp lại tựa như âu yếm. Anh nhăn chặt đầu mày, không ngừng lặn xuống, vốn nghĩ rằng càng xâm nhập sẽ càng thêm tăm tối, nhưng không nghĩ tới dòng nước lại càng thêm tĩnh lặng, ẩn ẩn còn lộ ra tia sáng.

Ngay sau đó, Hein chậm rãi từ trong mặt nước đi ra, hình ảnh trước mắt có thể nhìn thấy cư nhiên là một mảng đồng cỏ xanh ngát rộng bao la. Trong thế giới tư duy, toàn bộ quy luật tự nhiên đều không tồn tại.

Không cần giãy dụa, anh thoải mái rời khỏi nước biển, thân thể trở nên nhẹ như lông chim, khi chân của anh tiếp xúc mặt cỏ xanh, anh lạnh lùng mở miệng hỏi, “Các người xác định đã đưa tôi vào tiềm thức của cậu ta?”

Trầm Băng đứng trước dụng cụ liên kết khẩn trương hẳn lên.

“Hein, phát sinh chuyện gì? Nếu có bất cứ tình huống bất thường nào tôi lập tức rút cậu trở về!”

“Không cần.”

Hein sải bước trên mảnh đồng cỏ xanh ngát này, anh nửa ngồi xổm xuống, ngón tay chạm vào mặt cỏ, gió nhẹ mơn man thổi qua, lá cỏ bay tán loạn, theo gió bay vút lên cao, hướng về phía một mảnh đại dương xanh lam trên đỉnh đầu.

“Cậu nhìn thấy cái gì?”

Hai tay Trầm Băng ôm lấy ngực, ngón tay không tự giác mà bấu chặt vào cánh tay mình.

“Nơi này rất yên bình.” Hein nhìn khắp nơi xung quanh, tìm kiếm bản thể ý thức của Tiêu Nham.

“Yên bình? Cậu phải cẩn thận, trong tiềm thức càng yên bình lại càng chứa nhiều bẫy rập!”

“Ừ.”

Khác biệt với Trầm Băng cực độ cảnh giác, đôi mày nhăn chặt của Hein chậm rãi thả lỏng, anh nhắm mắt lại ngẩng đầu lên, cảm nhận ánh sáng phản chiếu từ gợn nước lấp lánh trên đỉnh đầu anh, bên tai là tiếng vang xào xạc, trong gió dường như có một khúc nhạc đang réo rắc kéo dài không ngừng.

“Đúng vậy... Nơi này rất nguy hiểm.”

Hein thản nhiên trả lời.

Xinh đẹp và yên bình, khác biệt hoàn toàn với hiện thực ở bên ngoài, khiến người ta muốn cứ như vậy dừng chân... Vĩnh viễn bị giam cầm ở đây.

“Sao vậy? Tôi lập tức...”

“Không cần.”

Hein mở mắt ra, ánh mắt trở nên sắc bén, tiếp tục đi về phía trước.

Rốt cục, Hein nhìn thấy một gốc cây thật to che khuất một góc trời, nhánh cây rậm rạp đan nhau, nối liền mảng đồng cỏ xanh ngát này với đại dương trên đỉnh đầu.

Mà Tiêu Nham, đang nằm ở bên trong thân cây.

Bàn tay Hein chạm vào thân cây, dưới thân cây, là thanh âm của mạch máu lưu chuyển và tiếng tim đập có tiết tấu.

“Này, tân binh, dậy đi!” Bàn tay Hein không chút lưu tình mà vỗ lên hai má Tiêu Nham.

Ngay tại thời điểm này, đại dương lơ lửng trên bầu trời đột nhiên chảy ngược xuống, mãnh liệt cuốn trôi hết thảy mọi thức. Hein dùng sức bám lấy thân cây, thiếu chút nữa cũng bị cuốn lên trời. Dòng nước vốn dĩ ôn hòa nháy mắt hóa thành lưỡi đao sắc bén, cắt vào thân thể Hein, máu từ miệng vết thương chảy tràn ra, trong nước lan thành những hình dạng kỳ lạ.

“Hein! Hiện tại thế nào? Có cần tôi cắt đứt liên kết hay không! Hein!”

Hein cắn chặt khớp hàm, nhắm mắt lại, thân thể anh chậm rãi trở nên trong suốt, dung nhập vào bên trong sóng nước mãnh liệt.

Nước biển trở nên bình tĩnh trở lại, ngay sau đó thân cây bị một luồng nước biển xé toạc, tróc ra từng tầng, thân thể Hein lần thứ hai xuất hiện, dùng khí thế không thể chống đỡ một phen với vào trong thân cây, túm lấy Tiêu Nham kéo ra ngoài.

Trong nháy mắt nước biển sắp sửa quay cuồng một lần nữa, Hein dùng trán hung hăng đánh vào trên đầu Tiêu Nham một cái.

Đau đớn kịch liệt khiến Tiêu Nham phát ra tiếng rên rỉ, rốt cục mở mắt ra.

Tầm mắt của cậu rơi vào đôi con ngươi lam sắc sâu không thấy đáy của Hein, lộ ra biểu tình giật mình như đang nằm mơ.

Hein căm tức nhìn Tiêu Nham, dùng khẩu hình nói cho cậu biết, “Dừng lại tất cả mấy thứ này!”

Hein... Burton?

Anh vì sao lại ở chỗ này?

Tiêu Nham ngốc lăng nhìn anh, trời đất quay cuồng từ từ bình ổn, nước biển tựa như bị một lực lượng nào đó hút đi, từng dòng từng dòng nghịch lưu mà chảy ngược lên trời.

Hein ấn bả vai Tiêu Nham, hai người rơi xuống trên mặt cỏ, trong không khí là hương vị ướt át mà mới mẻ.

“Tôi... Đang ở đâu?” Tiêu Nham mờ mịt nhìn hết thảy những thứ trước mắt.

Lúc này cậu mới phát giác bản thân đang kề sát trên ngực Hein, bàn tay của mình còn đang chống hai bên người Hein, mà cánh tay của Hein lại vòng qua thắt lưng cậu, gắt gao ôm cậu vào trong ngực. Chóp mũi của cậu gần như chạm vào đối phương, Tiêu Nham theo bản năng quay đầu đi chỗ khác, cậu cảm giác chóp mũi Hein hình như cọ qua hai má của mình, hô hấp đối phương thỉnh thoảng lướt qua môi cậu, tựa như điềm báo sẽ hôn môi vậy.

Hein lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiêu Nham một cái, “Tiềm thức của em.”

“... Cái gì?” Tiêu Nham ngây ngẩn cả người.

Hein dưới thân cậu điều chỉnh tư thế lại, Tiêu Nham có thể cảm giác đầu gối đối phương chậm rãi cọ qua thân thể mình, tư duy cậu vô cùng xúc động, khiến cho mảnh đại dương trên đỉnh đầu nổi lên từng trận sóng triều.

“Em vì bảo toàn những tin tức chặn giả lưu lại trong đầu, tự vây khốn bản thân. Đây là phương thức đại não tự phòng hộ ý thức. Em hiện tại không nghe được bất kỳ tin tức nào từ bên ngoài truyền đến đại não, cho nên cũng không biết bản thân đã an toàn, em và tổ viên của em đã tiến vào căn cứ số 2 rồi.”

“Như vậy... Chặn giả đâu?”

“Đương nhiên sau khi em tiến vào căn cứ, Trầm Băng hạ lên che chắn toàn bộ tín hiệu vô tuyến. Sự xâm nhập của chặn giả vào đại não của em cũng ngừng lại.”

Trong thanh âm của Hein không có chút phập phồng gợn sóng nào, anh chỉ đơn giản trần thuật một sự thật không có quan hệ với mình mà thôi. Anh buông Tiêu Nham ra, lưu loát đứng dậy, cũng kéo Tiêu Nham đứng lên.

“Cho nên chúng ta phải từ nơi này đi ra ngoài?”

“Không phải “Chúng ta”, mà là bản thân em.”

“Tôi không biết phải làm như thế nào...”

qcexqv

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.