Tuyết Y Công Tử

Chương 10: Chương 10




CHƯƠNG 10

Nhưng lão giả kia dường như không nghe thấy, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào thân cây tùng cao trăm thước, chỉ thấy trên thân cây xuất hiện dòng chữ, hữu lực, khỏe khoắn, phiêu dật tiêu sái, vỏ cây màu xanh đen nên những chữ này dưới tuyết quang chiếu rọi trở nên cực kỳ bắt mắt. Đọc lần lượt từ trên xuống dưới chính là mười chữ lớn “Lạc diệp mãn không sơn, hà xử tầm hành tích”*. Mỗi chữ đều viết rõ ràng, sắc nét, nhưng lại chỉ do nhánh cây mềm mại viết ra, thật sự làm cho người ta sợ hãi.

*Lá rơi khắp trong núi, tìm dấu tích nơi đâu

Lão giả đang mất hồn thì hoảng hốt bừng tỉnh, nhìn vào cây kiếm đang cầm trong tay, lại ngây người một hồi lâu, trong miệng thì thào nói: “Một chiêu đã thất bại…” Đột nhiên tiến đến bái lạy, nói: “Cuộc đời này lão hủ có may mắn gì mà có thể nhìn thấy tuyệt thế thần công của Khúc giáo chủ, lại còn thêm dung mạo như thiên nhân, suốt quãng đời còn lại cũng chẳng thể quên. Lão hủ cuồng vọng đắc tội, thỉnh Khúc giáo chủ thông cảm.”

Khúc Thiên Hồng mỉm cười nói: “Tiền bối không nên đa lễ.” Đưa tay ra đỡ không để lão giả cúi xuống.

Khúc Thiên Hồng cười nói: “May mắn được gặp Cô Đồng tiền bối, vãn bối cũng là tam sinh hữu hạnh.” Lão giả kia ngẩn ra, Khúc Thiên Hồng vừa mỉm cười, nhảy ra ngoài khoảng không, lão giả kia còn đang ở trạng thái xuất thần, lúc này thấy Khúc Thiên Hồng nhảy ra, lấy làm kinh hãi, lớn tiếng nói: “Giáo chủ xin mời quay về! Xuống núi có cách khác!” Lại nghe từ lưng chừng núi truyền đến thanh âm Khúc Thiên Hồng: “Không dám phiền, đa tạ tiền bối!”

Khúc Thiên Hồng tại một nhánh cây mọc ngang nhẹ nhàng điểm mũi chân, thân hình hướng xuống, đồng thời từ trên sườn núi dốc đứng mà xuống núi. Chuyện xuống núi này so với lên núi càng khó hơn, Trầm Tĩnh Chu chỉ cảm thấy bản thân giống như đã bay lên trời, ước chừng sau nửa chén trà nhỏ, hai người đã trở lại chân núi Tuyết Sơn, Khúc Thiên Hồng ôm Trầm Tĩnh Chu đi tới nhà tranh trước kia, lão giả lúc trước gánh củi đang chẻ củi ở trước cửa, đối với hai người làm như không thấy.

Khúc Thiên Hồng nói: “Vãn bối Khúc Thiên Hồng, ra mắt Hạc Mai* tiền bối.” Lão giả kia đột nhiên ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn hai người một cái, Trầm Tĩnh Chu cảm thấy trong lòng rùng mình. Khúc Thiên Hồng còn nói thêm: “Tiền bối vốn là thiên hạ đệ nhất danh y, vãn bối mạo muội khẩn xin tiền bối điều trị cho Trầm công tử.” Trầm Tĩnh Chu nghe xong lời này, cơ hồ không tin vào lỗ tai của mình. Chẳng lẽ người mới rồi trên vách núi kia không phải là thiên hạ đệ nhất danh y sao? Sao Khúc Thiên Hồng lại gọi lão giả hồ đồ này là thiên hạ đệ nhất danh y?

*Chỗ này QT dịch là Sấu Mai với Gầy Mai đều có nghĩa là gầy, nhưng ta không thích, nếu nói tới gầy thì ta muốn nói tới Hạc ah. Nên cái tên này là sự phá phách của ta. Hi vọng không bị la ó. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.