Bố già à, ông có
gì thì phun ra đi đừng có ngồi đó ám quẻ nữa.” Leila ngửa mặt thở hắt.
Hai tay cô bị trói vào ghế, dưới chân là đồ đằng sao năm cánh.
Ngoài Leila, trong phòng còn ông già mặc áo choàng Cha sứ, mái tóc bạc,
da dẻ nhăn nheo. Hai tiếng bố già đã thành công khiến khuôn mặt không
biểu tình của Cha Sứ xuất hiện vết rạn. Bình tĩnh, bình tĩnh. Sau khi hít thở thật sâu và lẩm bẩm một mình, Cha Sứ mới đáp lại. “Ta tin rằng sự có mặt của ta không ảnh hưởng gì tới cô cả.”
Leila liếc mắt coi thường, một bên môi nhếch lên. “Sự có mặt của ông
khiến mức độ ô nhiễm trong không khí dâng cao chạm ngưỡng báo động, gây
ảnh hưởng tới tâm lý và sức khoẻ con người.”
“Cô đâu phải con người.”
“Thế ông thì sao?”
“Ta thấy hoàn toàn bình thường.” Cha Sứ nhún vai.
“Chậc chậc, ông thừa nhận mình không phải là người à?” Leila lắc đầu, tặc lưỡi ra chiều tiếc nuối lắm.
Cha Sứ đen mặt, 100 năm trước miệng lưỡi của cô ta đâu có trôi chảy được như thế này. “Hừ, ta là người hay không không quan trọng, quan trọng là cô đã bị nhốt vào đây. Chẳng bao lâu nữa cô cũng sẽ chết thôi.” Cha Sứ
cười lạnh.
“Bố già, ông không biết thật hay là giả vờ thế.” Leila mỉm cười quái dị. “Chúng không giết tôi đâu, chúng còn muốn bắt cả Ella nữa.”
“El…Ell..Eleanor Grace?!!” Mặt nạ lạnh lùng đã bị một cái tên đập vỡ
không còn một mảnh. Cha Sứ sắc mặt tái nhợt, môi run run, lảo đảo chạy
ra bên ngoài.
Leila nhàm chán đá đá chân. Biết thế vài ngày nữa mới nói cho ông già biết. Mấy ngày sau cô lại tự kỷ một mình rồi!
Cha Sứ chạy một mạch về nhà. Leo lên giường đắp chăn rên hừ hừ như người sắp chết. “Gọi đến Nhà Thờ bảo ta sẽ nghỉ phép ba tháng.” Ông quát
người hầu rồi nằm trùm căn kín mít. Cha Sứ thở dài, không tự chủ được
nhớ về 100 năm trước.
Tổ tiên của ông chính là một trong số 12 Thánh Kỵ Sĩ trong truyền
thuyết. Từ khi sinh ra, cả dòng tộc đều có tuổi thọ rất cao. Một trăm
năm trước, lúc đó ông chỉ mới 75 tuổi. Giáo Đường lúc đó là một nơi rất
lớn ẩn sâu trong lòng đất được canh giữ nghiêm ngặt. Một ngày khi ông
đến Giáo Đường, một toán người xông vào. Họ là Kỵ Sĩ chuyên truy bắt
những sinh vật bóng đêm. Ông cùng mấy Giáo sĩ khác vội vàng lùi về một
góc, đầu cúi thấp. Tuy vậy ông cũng rất tò mò xem lần này Đội Kỵ Sĩ đã
bắt được loài sinh vật nào. Len lén ngẩng đầu, qua khoé mắt ông nhìn
thấy một vị tiểu thư bị trói bằng dây thánh giá. Dù chỉ thoáng qua,
nhưng ông không nhìn thấy sự sợ hãi hay hoảng loạn mà chỉ thấy sự lạnh
lùng ngự trị trên gương mặt xinh đẹp.
Sau hôm đấy, một vài Giáo sĩ như ông bắt đầu xì xào bàn tán về tù nhân
mới bắt được. Ông không tham gia những cũng lẳng lặng ngồi một góc vểnh
tai nghe ngóng. Hoá ra vị tiểu thư kia là ma ca rồng, chẳng trách lại
đẹp như vậy. Nghe nói sức mạnh của cô ta quá lớn tới nỗi ngôi sao năm
cánh thần thánh luôn được bọn họ sử dụng để giam giữ tù nhân lại không
có tác dụng. Vì vậy nhân thủ không đủ, một vài Giáo Sĩ có pháp lực khá
được điều đến canh gác bao gồm cả Cha Sứ.
Ngày đầu tiên, những người tiên phong đã ngã gục theo đúng nghĩa đen. Vạt áo choàng dài phía sau của họ bị thắt nút vào nhau.
Ngày thứ hai, nhóm tiếp theo bị chọc tới mức bốc hoả, lần này cũng là
cháy thật. Các Giáo Sĩ cứ nhảy loi choi như khỉ vì lửa dính lên áo.
Ngày thứ ba, chẳng có ai dám đến. Những người từng trải đã có kinh nhiệm xương máu. Người chưa đi cũng bị doạ cho tắc cả mật.