Twilight: Cứu Rỗi

Chương 1: Chương 1: Gặp mặt




Cơn mưa đã kéo dài được vài tiếng đồng hồ. Cánh rừng âm u dường như đã quen với sự ẩm ướt, bằng chứng là những gốc cây to bị rêu phủ xanh rì. Ngôi biệt thự sang trọng nổi bật giữa khoảng màu xanh rộng lớn. Eleanor ngước mắt nhìn tòa nhà xa xa. Ấn tượng đầu tiên của cô về nơi này không được tốt cho lắm. Được rồi, cô thừa nhận một phần là do 1 tiếng đồng hồ vòng vèo trong khu rừng. Nếu đã xây nhà trong rừng thì nên xây cao một chút, đáng sợ một chút, chẳng ăn nhập với khung cảnh gì cả. Eleanor bĩu môi.

Trong phòng khách của ngôi biệt thự, gia đình Cullen cùng gia đình Denali đều đang chờ đợi. Đột nhiên ai nấy đều quay đầu ra cửa kính trong suốt. Một chiếc Skyper C8 màu đỏ đang tiến về phía ngôi biệt thự. Trong nháy mắt, phòng khách trống trơn. Tất cả mọi người đều có mặt ở cửa, chờ đợi sự xuất hiện của chiếc xe. Sau một phút, chiếc Skyper dừng lại ngay trước cửa. Gia đình Denali tiến lên chào đón cô trong khi gia đình Cullen đứng phía sau quan sát vị khách có tên Eleanor Grace mà họ mới chỉ nghe tên vài ngày trước. Edward lặng lẽ đọc suy nghĩ của Eleanor, ngay lúc đó cô quay đầu nhìn về phía anh. Mắt đối mắt. Nhưng rất nhanh, cô quay đi, mỉm cười với Tanya. Anh giật mình khi nhìn sâu vào đôi đồng tử màu nâu. Đó không phải là màu đất non xuất hiện mỗi khi anh "khát" mà là màu cà phê sữa, dịu dàng và ấm áp. Là màu mắt của con người bình thường. Nhìn lại thì cô thực sự giống một người phương Đông , tóc đen, mắt nâu. Lúc cô xuất hiện anh không thực sự chú ý tới điều đó.

Eleanor một tay cầm chiếc ô màu đen, tay còn lại kéo chiếc vali đi về phía trước. Hôm nay cô chỉ mặc một cái áo sơmi mỏng, bên ngoài khoác chiếc áo lông trắng. Cô mặc quần bó màu đen đi kèm đôi bốt cùng màu. Mái tóc dài xõa ra, đan vào nhau trông như tấm hăn choàng phủ xuống hai vai. Eleanor nhanh chóng ôm lấy những thành viên trong gia đình Denali. Trong lúc đó, cô bỗng dưng cảm thấy có người đang cô xâm nhập vào suy nghĩ của mình, Eleanor nhìn qua vai Tanya về phía những người đang đứng phía sau. Cô đặc biệt để ý anh chàng đẹp trai bên tay trái với khả năng đọc suy nghĩ của người khác. Cùng lúc đó anh ta cũng quay lại nhìn cô. Một ma cà rồng ăn chay, cô không lấy làm ngạc nhiên về thông tin này cho lắm. Suy cho cùng thì họ cũng là bạn của gia đình Denali.

"Chào mừng cô đến Fork, cô Grace. Tôi là Carlisle Cullen, còn đây là gia đình tôi." Một người đàn ông cao lớn, tóc vàng tiến lên với nụ cười hòa nhã, thân thiết.

"Eleanor Grace." Cô cuối cùng cũng thoát ra được cái ôm của Kate để bắt tay với Carlisle. Ngay khi tay cô sắp chạm vào bàn tay của ông thì một người khác kéo tay cô ra.

"Ella!" Eleazar nhắc nhở cô, Eleanor nhăn mặt rồi rút tay lại. Chép chép miệng.

"Này, mấy người gọi tôi đến không chỉ để đứng đây hứng mưa đấy chứ." Eleanor trừng mắt. Carlisle lập tức dẫn cô vào nhà.

"Ela xấu tính xuất hiện rồi!" Eleazar cười ngoác miệng.

"Mọi người có chắc không đấy. Con nhỏ đó có thể giúp chúng ta sao?" Edward nheo mắt nghi ngờ nhìn Tanya trước khi theo Esme vào trong.

"Con nhỏ mà cậu nói đã sống lâu hơn cậu tưởng đấy chàng trai trẻ ạ" Kate vỗ vai Edward trước khi vượt qua anh.

Phòng khách của nhà Cullen rất rộng, chả kém hội trường để tổ chức vũ hội là bao. Căn phòng được trang trí theo phong cách giản dị nhưng không kém phần tinh tế. Cô tự nhiên thả mình xuống một chiếc ghế bành trong sự khó chịu của anh chàng biết đọc suy nghĩ và ánh mắt độc địa của người đẹp tóc vàng. Dù vậy, cô vẫn giữ nguyên vẻ mặt khó chịu.

Nhà Denali chỉ biết lắc đầu cười, họ đã quá quen với tính nết của Eleanor. Trái lại nhà Cullen có vẻ không vui với hành động của vị khách cho lắm. Rosalie ném ánh nhìn chết chóc về phía con nhỏ đang nhởn nhơ ngồi trên chiếc ghế yêu thích của cô. Edward lạnh lùng nhìn cô nàng vô duyên kia, ấn tượng đầu tiên đúng là rác rưởi. Alice và Emmett lặng lẽ ngồi vào chỗ trong khi Jasper sử dụng năng lực của mình. Carlise là người duy nhất còn giữ được nụ cười trên môi.

Tanya cảm thấy cô nên lên tiếng xoa dịu trước khi Elenor khiến nhà Cullen khó chịu thêm "Ela, một tách trà nhé."

"Và cả bánh nữa!" Eleanor vòi vĩnh, giờ thì lông mày cô mới giãn ra, mắt cong cong ý cười.

Mọi người "....."

Hóa ra đó là lý do cô ta cau có từ nãy đến giờ! Chỉ vì mấy cái bánh mà trở mặt nhanh hơn cả lật sách! Đó là suy nghĩ chung của tất cả mọi người. Esme mỉm cười đi vào nhà bếp cùng với Carmen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.