Cùng lúc đó ở London.
Dưới căn hộ của Nolan là tầng hầm rộng rãi nhưng chất đầy những giá và kệ tủ.
Ở giữa căn phòng là một cái vạc to, nước bên trong đang sủi bọt lăn tăn. Thân vạc màu đen tuyền, tay cầm là hai chiếc vòng làm từ kim cương
trông chẳng phù hợp tí nào. Chịu thôi, ai bảo 2/3 người nhà này dị ứng
với kim loại. Nolan cùng Alec đứng cạnh cái vạc đưa mắt nhìn nhau. Tất
cả những gì xảy ra trong đường hầm họ đều nhìn thấy hết, kể cả giấc mộng kia của Edward.
“Anh nói, thằng nhóc Edward đó…”Nolan tức tới nghẹn cả họng, Alec bên
cạnh an ủi. “Thôi nào, chẳng phải anh cũng đã ngầm đồng ý rồi còn gì.”
“Tuy vậy nhưng chẳng nhẽ lại không cản trở gì sao? Ella cũng là một tay
anh nuôi…một nửa ” Nolan đầu hàng trước ánh mắt lên án của Alec.
Alec cười cười. “Anh mà cũng chột dạ sao.” Quả thật từ sau sự kiện đó
Ella dường như đã thay đổi. Con bé hoạt bát hơn, suốt ngày ríu rít bên
tai hai người. Nolan và anh cũng phải trợn mắt ngạc nhiên. Phép thuật
của hai người cộng lại có mạnh đến mấy cũng không thể thay đổi tính tình một người được. Rồi một hôm con bé bảo đi siêu thị, kết quả là mang về
cả đống tờ rơi quảng cáo của công ty du lịch rồi vùi đầu vào chúng hết
cả buổi chiều.
Sáng hôm sau, đối diện với hai khuôn mặt ngơ ngác của Nolan và Alec là
tờ giấy nhắn bé xíu có nội dung :”Em đi du lịch. Không cần lo lắng.”
Đi du lịch mà không thông báo trước, chỉ để lại hai câu mới khiến bọ họ
lo lắng phát điên lên ấy!!! Nolan muốn ngay lập tức tìm Ella nhưng bị
Alec kéo tay giữ lại. “Sao lại cản anh?”
“Anh biết nó đi đâu mà đuổi theo. Cứ cho là anh tìm được đi, anh nghĩ
con bé sẽ theo anh về hay sao.” Alec hạ giọng nhẹ nhàng khuyên. Thấy
Nolan vẫn còn giãy dụa do dự, anh quyết định hạ đòn sát thủ. “Con bé lớn rồi, nó tự biết chăm sóc bản thân. Anh đừng có như gà mẹ mắc bệnh bảo
vệ con quá mức cần thiết như thế.”
Quả nhiên mặt mày Nolan lập tức vặn vẹo. “Hừ, em giỏi!”
Alec chớp mắt tỏ vẻ ngây thơ như không hiểu anh đang nói gì cả. Nolan
bực mình, hung hăng hôn xuống đôi môi hơi mím lại. “Dám bảo anh là ‘gà
mẹ’, em bị con bé đó dạy hư mất rồi!”
***
Aro giật mình sau khi nghe xong đề nghị của Lambert Prince. Thật không
ngờ cậu ta lại to gan tới vậy. Ông nhìn sang hai bên, cả Marcus và Caius đều tỏ vẻ e ngại trước củ khoai nóng này. Nhưng e ngại là một chuyện mà tiếp nhận hay không lại là một chuyện khác.
Lambert trong lòng cũng có tính toán của mình. Vụ làm ăn này, Aro chắc
chắn sẽ nhận. Ông ta không thể để bên thứ ba phá vỡ thế giằng co đã tồn
tại từ hàng thế kỷ giữa Hoàng Gia ma cà rồng và ma cà rồng Quý Tộc.
Huống chi là một công đôi việc, có ngu mới không nhận.
Quả nhiên Aro đồng ý. Lambert nở nụ cười lạnh trong lòng. Những kẻ dám
tổn thương tới Leila đều sẽ không có kết quả tốt đẹp và anh sẽ là người
khiến điều đó xảy ra.
(Băng : =.= ông anh à, anh hình như cũng giống với tụi kia đó.
Lambert : Không hề vì bọn nó cũng không phải một cặp với Leila. Ta đại lượng, không chấp nhặt ^_^)
Bọn họ không hề biết, sâu dưới lòng đất hơn 50m, ngay bên dưới Đại Sảnh, là chỗ mà Ella, Alice, Edward, Carlisle và Emmett đang dừng chân.
***
Năm cái đầu chụm lại vây quanh tấm bàn đồ. Hành lang dài đã dừng và họ
tiến vào một căn phòng (hay chí ít là theo những gì họ nghĩ) rộng lớn,
có ba lối đi. Bên trái, bên phải và chính giữa.
“Chúng ta đang đứng bên dưới Đại Sảnh của Lâu đài.” Ella khoanh tròn một khoảng trên bản đồ. “Theo tính cách của Aro, đôi găng tay sẽ được cất ở một căn phòng ở khu phía Đông cùng với phần còn lại của bộ sưu tập mà
ông ta dành phần lớn thời gian để ngắm nhìn.”