Tầng hầm bốc mùi
ẩm thấp. Những thanh gỗ cũ kỹ đã bị mối mọi ăn mòn còn được tẩm thêm một lớp nước bẩn. Rêu đua nhau phủ xanh bức tường đá. Nolan cùng Alec đứng ở giữa tầng hầm, nhìn bức tường. Trước đây, đó là một bức tường đá cẩm
thạch tuyệt đẹp. Nolan xoay xoay cái chân đèn cũ kỹ được phủ một tầng
bụi, một tầng mạng nhện. Bức tường đá từ từ tách làm đôi, nặng nề đẩy về phía sau chừa ra một lối đi. Alec xách cây đèn mà những người thợ mỏ
thường dùng, bước xuống bậc thang trơn trượt.
Trong đây, không gian còn tối tăm hơn cả trên kia. Cái mùi ngai ngái của gỗ mục, mùi ẩm thấp của nước đọng và mùi hôi thối của xác động vật chết quyện vào nhau. Càng xuống sâu, lối đi càng hẹp khiến Alec và Nolan
không thể sánh vai mà đi cùng nhau được. Đi thêm một đoạn ngắn, hai
người đã đến gần cuối con đường. Ánh sáng leo lắt từ cây đèn vẽ ra trong bóng đêm một dáng người thon gầy. Hai người càng tiến về phía trước thì dáng người kia càng rõ nét. Một cô gái với khuôn mặt tinh xảo và mái
tóc dài đỏ rực đến ngang lưng. Ba người gật đầu với nhau coi như chào
hỏi rồi Alec đưa cây đèn cho cô gái. Ba người nhanh chóng rời khỏi tầng
hầm.
Cô gái đưa Nolan cùng Alec đi ra từ đằng sau kệ sách. Kệ sách đó được
đặt trong một căn phòng khá lớn với những ô cửa sổ kéo dài tới tận sàn
nhà trải thảm. Trên bàn đã có ba cốc trà pha sẵn, khói còn bốc lên. Bên
cạnh cái khay bạc còn có một bức thư được niêm phong bằng dấu đỏ. Nếu
nhìn kỹ, con dấu đỏ kia có hình cái khiên và trên cái khiên đó còn có
hai thanh kiếm chéo nhau. Biểu tượng của Giáo Hội nhưng cao quý hơn, là
dấu son của các Kỵ Sĩ.
“Leila, là cái này sao?” Nolan cầm bức thư săm soi.
Ba ngày trước, anh và Alec nhận được tin Giáo Hội đã bắt đầu rục rịch.
Đồng thời, Leila cũng chặn được một lá mật thư của các Kỵ Sĩ. Đấy là lý
do hai người họ nói dối Ella là đi du lịch. Ba người đều nhất trí sẽ đợi Nolan cùng Alec đến London rồi cùng mở thư. Thế nhưng dạo này, Giáo Hội cấm Ma Cà Rồng ra vào London nên hai người đành phải đi đường vòng.
Các lá thư mật của Giáo Hội thường có nước thánh trộn trong dấu son niêm phong. Muốn đọc được phải nhờ đến pháp thuật của Nolan để cậy mở dấu
son. Lúc này, chuông cửa vang lên, Leila đứng dậy đi mở cửa. Đợi đến lúc Nolan cậy mở được niêm phonh cũng là lúc họ nghe thấy tiếng hét của
Leila vọng vào.
Alec vội vàng muốn chạy ra ngoài nhưng bị Nolan cản lại. “Con bé đang
kéo dài thời gian cho chúng ta, mau vẽ Cổng Dịch Chuyển đi!”
Nolan tiến về phía đường hầm rồi phong ấn nó. Tiếng bước chân càng lúc
càng lớn. Trước khi cửa bị phá 1s, Nolan và Alec biến mất cùng với Cổng
Dịch Chuyển, bỏ lại căn phòng trống không cùng tờ giấy trắng vừa được
rút ra khỏi bì thư.
***
Cách đó không xa, ở nghĩa trang vắng vẻ xuất hiện hai người đàn ông. Hai người đó không phải ai khác, chính là Nolan và Alec vừa chạy thoát.
“Lần này chúng ta mắc bẫy của Giáo Hội rồi. Chúng cố tình để Leila chặn
thư để tìm ra chúng ta. Chết tiệt! Chúng ta quá sơ xuất.” Nolan ngồi bệt xuống một mỏm đá.
“Đừng tự trách mình nữa. Vấn đề bây giờ là chúng đã bắt được Leila. Ella mà biết chúng ta giấu nó…” Alec lẩm bẩm.
“Nhất định không được để cho con bé biết!” Hai người đồng thanh.
***
Ella cầm trong tay lá thư vừa mới được gửi tới, môi mím chặt, các khớp ngón tay trắng bệch.