Twilight: Cứu Rỗi

Chương 57: Chương 57: Trả đồ




Con người có câu : Không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Ella nghĩ câu này cũng ứng với Ma cà rồng, Người Sói và Giáo Hội.

Aro vì lợi ích và một phần nhỏ bị ép mà bắt tay với Cha Gray. Cha Sứ Gray là một kẻ có nhiều tham vọng và có địa vị. Nếu không phải ông ta một mình muốn độc chiếm tất cả thì có lẽ Ella và Jacob cũng không thoát khỏi dễ dàng như vậy. Ông ta chết, Giáo Hội cũng chẳng thể truy cứu được gì. Aro đã có thứ mình cần, một người kiêu ngạo như ông ta sẽ không nhân nhượng kẻ dám uy hiếp mình. Ông ta đồng ý giao cô cho Cha Gray, thậm chí còn giúp một tay, ai dám khẳng định Aro không lợi dụng cô để giết phứt ông gà kia đi chứ? Ma cà rồng với Người Sói thì sao? Thiên địch thì sao? Chẳng phải cô đang đứng trong lãnh thổ của họ, xung quanh có biết bao nhiêu Người Sói mà có hề hấn gì đâu?

Ella ưu nhã uống cốc sinh tố mà như đang thưởng thức Hồng trà hảo hạng, cô nhấp từng ngụm nhỏ, tay vân vê sợi dây chuyền trên cổ. Sự hợp tác của cô với Jacob không hẳn là sự hợp tác của cô với bầy Người Sói. Nói đơn giản là cô đưa ra lợi ích, bầy Sói chấp nhận nhưng cô muốn đích danh Jacob Black, cô phải đưa ra một cái giá khiến cậu ta gật đầu. Cái giá ấy, quả thật đủ khiến cô xót xa…

Giờ ăn trưa, Rose và Emmett ra sớm nhất. Cả hai cùng tới căn tin chiếm bàn trước. Họ không muốn phải ngồi chung với những học sinh khác. Lúc đó, tiếng Alice vọng đến từ cuối hành lang. “Rose!!!”

Rose nhíu mày quay lại, Alice chạy băng qua đám người. Vài giây sau, Alice túm lấy tay cô, lôi ra một góc, mặt mày nghiêm trọng. “Chị nghe chuyện gì chưa? Vài người nói Ella đã trở lại và dạy tiết Lịch Sử sáng nay!”

Rose kinh ngạc nhưng chợt nhớ ra điều gì đó càng khiến cô hoảng hốt hơn. “Không phải hôm nay Edward có tiết Lịch Sử sao! Cả Bella nữa!”

Alice bồn chồn, hai tay cứ xoắn vào nhau. Tại sao Ella lại trở lại? Rốt cuộc mọi chuyện là sao? Aaaaaa….Cô muốn biết tất cả nhưng chỉ có Carl__Đúng rồi! Phải mau gọi cho Carlisle thông báo tình hình mới được. Nghĩ là làm Alice rút điện thoại ra, cô bảo Rose. “Chị với anh Emmett tới căn tin trước đi. Em bảo Jasper đi tìm Edward rồi. Giờ phải gọi điện cho Carlisle đã.”

Rose gật đầu, nhanh chóng kéo Emmett đến căn tin. Alice nhìn theo họ, giơ điện thoại áp vào tai. “Alo, Carlisle. Con có chuyện muốn nói__”

Căn tin chật ních học sinh và những tiếng ồn đủ loại. Tiếng nói chuyện to nhỏ, tiếng kéo ghế, tiếng ăn uống và cả tiếng lách cách do kim loại va vào nhau. Emmett cùng Rose ngồi vào cái bàn ở trong góc. Trời hôm nay không phải nắng to nhưng họ cũng e dè ngay cả những tia nắng yếu ớt nhất. Rose nhìn chăm chú vào cái cửa trong khi Emmett nắm lấy tay cô và xoa nhẹ. Trong mối quan hệ của họ, Emmett luôn là người động viên và kiềm hãm Rose những lúc cô tức giận. Nhìn bề ngoài mạnh mẽ như vậy nhưng Emmett tinh tế không kém gì Jasper. Anh có thể nhận ra cảm xúc của Rose một cách dễ dàng. Ngược lại, Rose chăm sóc Emmett một cách tỉ mỉ. Cất máy chơi game của anh vào một chỗ, thu gọn lại tủ quần áo của hai người. Tuy Rose không có cùng sở thích với anh nhưng cô luôn kiên nhẫn cùng anh sắp xếp lại những đĩa game bị vứt bừa bãi.

“Tôi tin đây là thứ các người muốn.” Ella đặt một vật lên phía trước. Đó là một cái vòng răng sói. Sam nhẹ nhàng nhấc vật đó và giơ cao lên đầu. Tất cả người sói ở đó đều cúi đầu. Sam hạ cái vòng xuống, chàng trai vạm vỡ đằng sau anh ta tiến lên cùng cái hộp gỗ trên tay. Sam đặt cái vòng vào trong hộp một cách cẩn thận nhất có thể. Thật buồn cười khi chứng kiến một anh chàng cao to lực lưỡng chật vật như vậy. Ella giơ cái cốc lên, giấu đi ý cười ở khóe môi.

Xong việc, Sam bảo Jacob tiễn Ella ra ngoài. Hai người tay đút túi quần đi sóng vai nhau. Ella thích thú quan sát những căn nhà gỗ do người sói dựng lên vẫn giữ lại được nét đơn sơ ngày trước.

“Đừng có nhìn loạn.” Jacob kéo cánh tay cô, bước nhanh về phía trước.

Ella bĩu môi, cao hứng quay đầu vẫy tay với những người sói nhìn tụ tập lại quan sát họ nãy giờ.

“Cô trông như con ngốc!”

“Vậy à. Thế cậu là tên tự kỷ nặng.”

“Hừ!”

Hai người đi đến một chỗ vắng vẻ, Jacob kéo tuột cô vào trong lùm cây. Cậu nhìn quanh quất đảm bảo không có kẻ nào lởn vởn ở đây.

Ella cũng nhìn quanh. Họ đang đứng trong chỗ tối nhất, bao quanh là những cái cây to. Một nơi ý tưởng để bàn bạc việc xấu và…yêu đương vụng trộm! Ella nuột nước bọt cái “Ực”, cẩn thận lùi ra phía sau, cố gắng kéo dãn khoảng cách.

Jacob thấy cô lùi ra sau, bực mình nắm tay kéo lại gần. “Cô lại đây!” Đứng xa thế thì nói chuyện kiểu gì!

Ella mếu máo giơ hai tay chắn phía trước. “Black à không Jacob, cậu cậu nhất định phải nhìn kỹ a~ Tôi là Ella, không phải Bella đâu! Dù cậu có tương tư thì cũng đừng kéo tôi vào chứ…Cậu không thể thấy đói mà ăn quàng được nha~Tôi, tôi chỉ thích Edward Cullen thôi. Cậu không thể ép buộc tôi được! Cậu cao to đẹp trai thế này nhất định có rất nhiều cô gái trẻ yêu thích đó~Tôi là gái già rồi! Nhưng nếu cậu thích lái máy bay thì…a ha ha không sao, sở thích, sở thích của mỗi người khác nha ha ha…Tôi có một cô bạn xinh xắn trẻ đẹp, nhỏ hơn tôi vài tuổi thôi, ma cà rồng nhưng ăn chay. Tính tình thùy mị nết na đã qua kiểm duyệt. Cậu nếu không hài lòng cũng có thể trả lại nha~Nhất định đừng vì cùng đường mà ép buộc bản thân với tôi! Dưa chín ép không ngọt đâu__”

“Cô nói linh tinh gì đó hả?” Jacob gắt lên, cắt ngang màn độc thoại của Ella. “Cô nghĩ tôi là người như thế nào?”

Ella bị quát rụt cả người lại, cúi đầu lẩm bẩm. “Thì cậu có phải người đâu…”

“Eleanor Grace!!!”

“Hu hu Jacob, tôi biết sai rồi…Cậu bình tĩnh lại đi! Đừng nóng, đứng nóng a.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.