Twilight: Cứu Rỗi

Chương 47: Chương 47: Xa cách.




Sáng hôm sau, Ella hẹn Aurora ở quán kem nhỏ trên đường Avenue. Khi Aurora xuất hiện thì Ella đã có mặt từ lúc nào. Aurora đảo mắt — Cái tính đến sớm của cậu ấy vẫn không thay đổi.

Ella đến từ rất sớm, dạo này cô thường xuyên mất ngủ. Tự gọi cho mình một ly kem táo xanh, xúc miếng nhỏ cho vào miệng. Hương vị vẫn không thay đổi, y hệt như ở quán McLarrens vài tháng trước. (Băng : Có ai biết chị ấy đang nhớ tới việc gì không nào?)

Đẩy ly kem ra xa, Ella ngồi thẫn thờ nhìn dòng người bắt đầu đông đúc dần. Khi Ella nhìn thấy Aurora đang tiến đến cũng là lúc cô trở lại vẻ lạnh lùng.

Aurora chui vào chiếc bàn trong góc quán, hôm nay là một ngày nắng đẹp. Cô tháo chiếc khăn lụa quanh cổ cất vào túi xách.

“Ella à, cậu trông hợp với những bộ đồ từ thời nảo thời nào một cách kỳ lạ.” Aurora nói.

Ella cân nhắc. Cô nên nói cảm ơn vì lời khen hay là cho cậu ấy một trận. Cuối cùng Ella vẫn nhớ đến mục đích của mình. “Thông tin.”

“Hừm.” Aurora hừ nhẹ, rút tờ giấy vẽ bản đồ từ túi xách đặt lên bàn. “Klaus nói Leila bị nhốt ở tấng cuối cùng, ngay trên phòng Tế Lễ.”

“Klaus?” Ella nhướn mày đồng thời thu tờ giấy vào túi áo trong.

“À, là anh chàng hôm qua tớ quyến rũ.” Aurora phẩy tay. “Anh ta cũng nóng bỏng phết! Ai mà biết được dưới lớp áo tu sĩ cấm dục đó lại là thần hình săn chắc đến thế! Bọn tớ làm suốt đêm” Aurora mơ màng.

“Eww~…Tớ không muốn nghe.” Ella giơ hai tay, vẻ mặt kinh tởm. “Không cần kể đâu.”

“Hừ…Hình như Asa và Carina còn chưa dậy đâu.” Aurora nở nụ cười quyến rũ. “Bọn họ đêm qua cũng hoang dại lắm đấy!”

“Thế đấy!” Ella trợn mắt, đứng phắt dậy. “Tớ đi đây!”

***

“Ưm…” Edward khẽ cựa mình, hé mắt.

“Edward! Edward! Con không sao chứ?” Giọng nói quen thuộc vọng tới tai Edward.

“Ca..Carlisle…” Edward chớp mắt, hình ảnh người đàn ông tóc vàng càng ngày càng rõ. “Có chuyện gì xảy ra với con vậy?”

Carlisle mỉm cười đỡ Edward ngồi dậy. “Ta cũng không biết. Mọi người đi săn về thì thấy con nằm bất tỉnh trên sàn. Tình trạng đó kéo dài được ba ngày rồi.”

Esme bước đến bên cạnh Carlisle, mỉm cười nhưng trong mắt bà ẩn chứa nỗi buồn. “Chúng ta đã rất lo cho con, mừng là con đã tỉnh lại.”

Trong khi vợ chồng Carlisle cùng Edward nói chuyện trong phòng, bên ngoài cánh cửa, là những thành viên còn lại của gia đình Cullen. Tất cả đều im lặng. Alice úp mặt vào lồng ngực Jasper. Jasper vòng tay ôm lấy thân hình mảnh khảnh của cô. Anh hôn lên tóc Alice, khẽ nói :”Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, em yêu.”, đồng thời sử dụng năng lực của mình để xoa dịu cô. Anh cũng tự nhủ với chính mình. “Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Rose tựa đầu lên vai Emmett, vẻ phiền muộn không phù hợp xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp. Emmett ôm lấy Rose, họ an ủi nhau theo cách riêng của mình.

Vài ngày sau đó, Edward cùng anh chị em của mình trở lại trường học. Khi vừa bước vào tiết thứ hai, Edward đã cảm thấy là lạ. Edward hướng mắt nhìn vị thầy giáo đẹp trai với mái tóc vàng và nụ cười lịch thiệp đang thu hút ánh nhìn của mọi học sinh nữ (trừ Rose, tất nhiên!) trên bục giảng.

Anh hỏi Rose ngồi bên cạnh. “Hình như giáo viên dạy môn này là Giáo Sư Grace từ Đại học Greenwich mà?”

“Ừm…Cô ấy…” Rose chưa tìm ra cách đối phó thì cuộc nói chuyện của hai người đã bị cắt đứt.

“Cậu Cullen.” Vị thầy giáo thình lình xuất hiện bên cạnh Edward. “Tôi rất vui vì cậu tỏ ra quan tâm tới người bạn tội nghiệp của tôi. Giáo Sư Grace bị cảm nặng do thay đổi thời tiết nên tôi sẽ lên lớp thay cô ấy. Chúng tôi học cùng một ngành mà, cậu yên tâm, tôi rất chuyên nghiệp. Vì cậu vắng mặt nên chưa biết tôi, cứ gọi tôi là thầy Barney. Cậu còn điều gì thắc mắc nữa không, cậu Cullen?”

Edward lắc đầu.

“Tốt!” Thầy Barney trở lại bục giảng. Nhưng suốt cả tiết học đó, Edward vẫn cảm thấy bị ai đó quan sát.

(Băng: Còn ai nhớ bạn Barney không? =))) Hai bạn cùng ngành, Ella học Kinh tế => Hai anh chị đều là lừa đảo, cầm bằng Kinh tế đi dạy Lịch sử :))) )

Giờ ăn trưa, Edward đến căn-tin, gần như sững lại khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi một mình. Bella. Anh quay sang nhìn anh chị em của mình và càng ngạc nhiên hơn khi họ không hề tỏ ra bất ngờ, thay vào đó là sự lo lắng khó hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.