Chương 9.
Em vẹt ngốc =))
“Tôi có một chú lừa, tôi chưa bao giờ cưỡi, có một ngày tôi cưỡi lừa đi đến hội chợ, trong tay có một cây roi nhỏ, không biết làm sao mà lại té ngã vào bùn…”
(bà con nghe ở đây nhá, điệu hát iu cực >,,,<
https://www.youtube.com/watch?v=6G2JVRTMguA)
Atlas được Edward cõng trên lưng từ từ đi trong rừng, đi được một lát thì Atlas bèn vung vẩy hai chân cất tiếng hát. Cậu hát tiếng Trung, khi Edward hỏi cậu đang hát gì thì cậu chỉ cười hì hì bảo là nhạc thiếu nhi, Edward hơi nheo mắt lại, thuận tay đẩy cái mông Atlas đã bị tuột xuống rồi tiếp tục lắng nghe.
Tiểu Ba bị ướt hết cả lông vũ, Atlas dùng khăn bọc nó lại, con vẹt đáng thương không thể nào quấy rầy Atlas nữa, thế nên nguyên một con đường dẫn về nhà Cullen chỉ còn vang lên bài hát thiếu nhi kia.
Tiểu Ba là kẻ mới đến nên vội vàng tỏ ra nhiệt tình vỗ cánh phạch phạch cất cao tiếng chào: 【 Hì, toàn người đẹp, mọi người… xin… chào… 】
Mấy chữ cuối cùng chưa nói hết thì bẹp một tiếng, cổ nó đã bị nắm lấy.
Emmett xách cổ con vẹt lên quơ qua quơ lại khiến cho Tiểu Ba trợn trắng mắt duỗi cổ cầu cứu Atlas: 【 Người ta đúng là hồng nhan bạc mệnh mà, á, ứ, cứu mạng, Atlas cứu mạng với ——】
Emmett kéo kéo cái cánh của Tiểu Ba quay qua hỏi: “Atlas có phải cậu nói món tiết canh gà cũng rất ngon đúng không?”
【 Á, cái gã đàn ông tàn nhẫn! 】 Tiểu Ba nghiêng đầu trợn mắt lăn ra ngất.
Atlas giật giật khóe môi đi lên giật lại con vẹt đang hấp hối trên tay Emmett: “Ừm, nhưng mà em không có nói là tiết vẹt ngon anh à.”
Emmett bèn buông tay ra gãi cằm gật gù: “Lần sau thử xem.”
【… 】 Tiểu Ba vừa mới hít thở được chút không khí tỉnh lại thì thiếu chút nữa trợn trắng mắt ngất tiếp nhưng mà được Atlas ôm vào lòng vuốt ve nên mới không ngất đi.
Phòng ngủ của Edward chỉ có một cái ghế sô pha lớn, Atlas thấy vậy thì cho rằng cái sô pha này cũng lớn ngang với cái giường rồi thì còn đòi hỏi gì nữa? Nhớ năm đó cậu theo mẹ vào trong rừng sâu núi thẳm đâu có được như thế này?
Trời đã tối đen, Atlas lấy bàn chải đánh răng ra, khi đi ngang qua giá sách khổng lồ chiếm hết nguyên một bức tường khiến cho cậu không tự chủ được mà đứng lại. Nhìn xung quanh không thấy ai, cậu bèn đánh bạo mở mấy cuốn, sau đó thì chỉ còn há hốc miệng: quả thật đúng là thượng vàng hạ cám cái gì cũng có, đừng nói là 《 Bản thảo cương mục (*) 》 mà ngay cản 《 Tứ Khố toàn thư(**) 》 cũng có trọn vẹn! Là đầy đủ cả bộ nha!
(*)Compendium of Materia Medica:Là từ điển bách khoa toàn thư của Trung quốc về dược vật học do Lý Thời Trân biên soạn vào tk 16, là tác phẩm y học hoàn chỉnh và chi tiết nhất trong lịch sử Đông y với 16 phần, 53 quyển, 2 triệu chữ tập hợp khoảng 1.892 loại cây thuốc(wiki)
(**)Tứ khố toàn thư (四庫全書) là bộ bách khoa lớn nhất trong lịch sử phong kiến Trung Quốc. Nó được hoàng đế Càn Long nhà Thanh giao cho 361 học giả, đứng đầu là Kỉ Quân và Lục Tích Hùng, biên soạn trong khoảng thời gian từ 1773 đến 1782. Với 4 phần lớn là Kinh (經), Sử (史), Tử (子), Tập (集), Tứ khố toàn thư đã tập hợp trên 10.000 bản thảo từ các bộ sưu tập của những triều đại phong kiến Trung Quốc (kể cả 3.000 bản thảo bị đốt vì nghi có tư tưởng chống Thanh) thuộc tất cả các lĩnh vực khoa học tự nhiên, khoa học xã hội, lịch sử, triết học và văn học nghệ thuật. Tổng cộng bộ sách này có 79.000 phần nằm trong 36.381 quyển, 2,3 triệu trang sách và khoảng 800 triệu chữ.(wiki)
Atlas rút thêm một cuốn ra xem thì vừa mới nhìn cậu đã lập tức run rẩy mà đút ngượ trở về —— mẹ ơi! Lại là sách cổ!
Atlas nhìn tiếp, suốt một mặt tường không chỉ chồng chất đầy sách vở mà còn có PSP, đủ loại đĩa CD game! Ôi quả thật đây chính là giấc mơ của cậu!
“Cậu đang làm gì vậy?” Edward tựa bên cạnh cửa, đôi mắt màu hổ phách tràn ngập ý cười, Atlas vội vàng đem bàn chải đánh răng nhét vào trong miệng lúng túng đáp: “Đánh răng!” Xoay người, ngậm cái bàn chải chưa kịp bôi kem đánh răng luống cuống chạy đi, chợt quay đầu lại hỏi, “Đi chung không?”
Soạt soạt —— ào ào ——
Hai người song song đứng trước gương, Atlas nhổ nước trong miệng ra, chỉa chỉa khóe miệng: “Edward, chỗ này…”
“Cái gì?” Edward nhíu mày.
Anh vốn rất ghét đánh răng, chưa nói đến việc mùi thuốc đánh răng khiến cho anh khó chịu, mà bản thân là ma cà rồng nên từ hàm răng của anh có thể tiết ra nọc độc cho nên bình thường anh đều cố gắng khống chế nọc của mình, nhưng mà một khi đánh răng thì nọc độc không biết sẽ bị nước chảy mang đến đâu nữa.
Được rồi, kỳ thật anh chỉ là muốn nói anh cố ý không muốn đánh răng mà thôi.
“Anh phải có thói quen vệ sinh chứ!” Atlas tỏ ra không đồng ý nhìn Edward, vì hai người đã rất thân thiết nên cậu cũng không phải câu nệ gì cả, thậm chí còn cầm cái bàn chải đánh răng của Edward lên quơ quơ, “Há miệng!”
“Atlas, cậu không thể…” Ngay lập tức bàn chải đánh răng đã bị nhét vào trong miệng Edward.
Atlas dùng một ngón tay giữ bên môi Edward, cẩn thận giúp anh chà răng, kể cả cái răng nanh sắc nhọn.
“Ồ, tôi cũng có cái răng nanh rất nhọn nè.” Atlas há miệng cho Edward xem, “Tôi muốn nhổ từ lâu rồi nhưng mà mẹ tôi không cho. Mà nghĩ lại thì nếu như nhổ răng nanh đi rồi thì từ nay về sau khỏi ăn mía nữa.”
Edward thì không dám động đậy vì anh sợ nếu không cẩn thận sẽ cứa rách da của Atlas.
Mùi hương của Atlas quả thật không thơm ngon, không khiến cho ma cà rồng thèm khát, nhưng, Atlas đối với anh thì lại khác!
Từ trước tới nay, chảy nước miếng không phải có nghĩa là thèm ăn sao? A, chết tiệt, nọc của anh quả nhiên đã tiết ra rồi.
Edward bắt lấy bàn tay của Atlas, khóe miệng cong lên châm chọc: “Không thể tin được cậu lại nhiệt tình như vậy Atlas ạ!”
Atlas: “…”
Đem bàn chải nhét lại vào miệng Edward: “Đây, cho anh. Tôi phải đi gọi điện cho mẹ.”
Cậu bỏ ra ngoài rồi lại quay ngược về: “Edward, anh sẽ không giận nếu như tôi dùng điện thoại nhà anh chứ? Điện thoại quốc tế nên có hơi mắc…”
“Đương nhiên không ngại.” Edward vô thức cầm bàn chải quẹt qua răng nọc khiến cho anh xém chút nôn hết ra.
A, không được! Anh vừa mới ăn được món ăn rất ngon, tuyệt đối không muốn nôn ra.
Edward ghét bỏ đem bàn chải đánh răng ném vào trong cốc thế là nhận lấy ánh mắt trách móc của Atlas, anh khẽ liếc qua cái bàn chải đánh răng kia, gãi đầu khụt khịt mũi, cái bàn chải trong cốc đã gãy làm hai khúc…
“Alô, mẹ ạ!” Atlas bấm điện thoại.
Từ trong điện thoại vang lên một giọng nữ nhẹ nhàng: “Sao vậy cục cưng? Con đã xuống máy bay rồi à?”
“A?” Atlas giật mình ngây người ra, cậu thậm chí không phát hiện từ khi cậu bắt đầu cầm điện thoại lên thì toàn bộ ma cà rồng trong nhà đều dựng lỗ tai lên nghe lén. Edward còn trực tiếp nghe thấy kinh ngạc trong suy nghĩ của mọi người.
“Italy như thế nào? Con chắc chắn rất vui có đúng không? Cục cưng, cứ vui vẻ mà chơi đi, đừng suy nghĩ nhiều quá.”
Gương mặt của Atlas vặn vẹo quái dị, cậu nhìn chằm chằm cái đồng hồ trên tường cắt ngang lời nói của mẹ mình: “Đợi đã, Clairol, bên chỗ mẹ là mấy giờ rồi?”
“Atlas…” Edward lo lắng nhìn Atlas tỏ vẻ hoảng hốt cúp điện thoại.
“Mẹ rất thích người khác gọi bà là Clairol, đây là tên tiếng Anh của mẹ. Bà gặp được cha tôi là khi bà đang đi du lịch ở Italy, lúc đó, cái tên mà bà nói với cha tôi là Clairol. Sau này bà về nước, mở quán ăn cũng đặt tên cho quán là Clairol.”
“Một cái tên rất…loli có đúng không? Trông mẹ tôi bề ngoài thì khôn khéo nhanh nhạy nhưng thật ra thì bà lại chỉ như một đứa trẻ mà thôi. Dù cho bà đã bốn mươi tuổi rồi nhưng vẫn rất thích ăn mặc trẻ trung, cả ngày thì hay mơ mộng như thiếu nữ vậy. Mẹ tôi luôn nói, mơ mộng như thiếu nữ ngây thơ, làm việc như một người phụ nữ thành thục hoàn toàn không sao cả.”
Những câu mà Atlas vừa nói rất phức tạp cho nên cậu vừa nói tiếng Anh vừa chen thêm tiếng Trung vào, đôi mắt đen láy mở to nhưng lại tràn đầy mờ mịt.
“Bà chưa bao giờ giấu tôi chuyện liên quan đến cha, kể cả chuyện tình một đêm của họ, kể cả chủ nghĩa độc thân của bà, kể cả chuyện bà làm cách nào mà câu dẫn được người cha đẹp trai lần đầu gặp mặt kia, để rồi có được tôi.”
“Đừng nhìn tôi không có cha mà thương hại, tuổi thơ của tôi chưa từng kém hơn so với bất kỳ đứa trẻ nào. Mẹ tôi nói, bà chỉ là không muốn kết hôn, nhưng mà mẹ rất vui vì có thể có tôi, cho nên tôi không phải là một đứa trẻ không được mong đợi.”
“Mối quan hệ của tôi và Clairol giống bạn bè hơn là mẹ con. Tôi chưa từng giấu mẹ bất cứ chuyện gì, ngoại trừ lần này không nghe lời mẹ đến Italy mà lén chạy đến Mỹ. Tôi biết Clairol muốn để cho tôi đi gặp cha tôi một lần, bà tin rằng tôi có thể giải quyết tốt việc này.”
“Mẹ tôi nhất định là biết suy nghĩ của tôi, biết rằng thỉnh thoảng tôi sẽ nghĩ đến việc muốn biết người đàn ông có thể khiến cho một người phụ nữ quyến rũ như mẹ vào lúc đó lại ra quyết định giành lấy DNA của ông ta có bộ dạng như thế nào. Nhưng mà thật sự thì tôi chỉ nghĩ thoáng qua mà thôi chứ đâu nhất định phải tìm bằng được ông ta.”
Trên mặt ghế Atlas ngồi chợt rơi xuống một giọt nước loang ra thành hình cánh bướm. Edward ngồi xuống bên cạnh vươn tay đem Atlas ôm vào trong lòng.
“Tôi rất muốn được gặp cha một lần, nhưng mà tôi càng hy vọng mẹ sống hạnh phúc vui vẻ. Clairol tuy vẫn khăng khăng đây chẳng qua là tình một đêm, nhưng mà tôi biết trong lòng bà thật sự có người đàn ông đó. Nếu không bà sẽ không lấy cái tên đó đặt cho quán ăn, cũng không qua nhiều năm như vậy, được bao nhiêu người đàn ông tốt cầu hôn vẫn không động lòng. Nhưng mà người đàn ông kia cho tới bây giờ đều chưa từng đi tìm Clairol, hơn nữa, đã nhiều năm như vậy nói không chừng ông ta đã có gia đình rồi có phải không? Cho nên tôi mới lén đến nước Mỹ, đến gặp anh.”
Atlas dụi mắt cười gượng: “Thấy không, tôi không đi tìm cha mà đến đây gặp anh đó Edward.”
Edward cúi xuống hôn lên khóe mắt Atlas, sau đó đem cằm gác lên trên đỉnh đầu cậu, nhẹ nhàng cọ cọ: “Tôi rất vinh hạnh.” Cũng rất hạnh phúc, chàng trai của tôi ạ.
“Nhưng mà Edward… ” Atlas kéo áo Edward lúng túng nói, “Tôi… tôi không biết tại sao lại trở thành như vậy! Edward, mẹ… mẹ tôi ở bên kia…thời gian…bà…”
“Tôi biết tôi biết, Atlas.”
Edward không ngừng hôn lên mặt Atlas, lúc này vì tâm trạng đang bối rối nên Atlas không hề tránh né, thậm chí bởi vì những cử chỉ thân mật này mà tâm trạng của cậu dần dần khá hơn.
Cậu có thể cảm nhận được chân mình đang chạm xuống mặt đất chứ không phải lơ lơ lửng lửng giữa không trung như mới vừa rồi, phải mất một lúc sau cậu mới bắt được từ mấu chốt trong những lời vừa rồi của Edward, đôi mắt đen xinh đẹp mở to.
“Anh biết?”
“Đúng vậy.” Edward nắm tay Atlas, đặt một nụ hôn vào trong lòng bàn tay của cậu, đôi mắt caramel xinh đẹp nhìn thẳng vào đôi mắt đen, “Atlas, cậu cho rằng, hai chúng ta quen nhau được bao lâu?”
“Hai năm… hoặc là hơn một chút? Không lẽ không đúng sao?” Tim Atlas đập thình thịch, cậu đột nhiên cảm giác như mình đã nhìn thấy cái gì.
“Không, không chỉ có nhiêu đó!” Edward đem Atlas kéo vào trong lòng, gò má lạnh buốt của anh dán vào trên má Atlas.
Trên mặt Atlas vẫn còn ươn ướt, là những giọt nước mắt hoảng loạn vừa rồi.
Đúng vậy, anh và cậu không giống nhau, Atlas mới là thiếu niên mười tám tuổi thật sự, yếu ớt như một chú chim non chưa rời khỏi vòng tay che chở của mẹ. Nhưng mà anh thì khác, sinh mạng của anh vĩnh viễn dừng lại ở tuổi mười bảy, dừng hơn một trăm năm.
“Anh quen em đã hai mươi năm rồi Atlas.”
Tiếng nỉ non của Edward khiến cho Atlas hoảng hốt mở to hai mắt: “Hơn hai mươi… năm? Đây… đây là chuyện gì?”
Đợi chút! Hơn hai mươi năm… lúc đó có QQ à?
———————————
Vâng, bạn đã quyết định chuyển đôi trẻ sang xưng hô anh em cho nó mùi .
Ngầm lại thì bộ này là bộ bạn dôc nhiều tâm huyết edit cũng như trau chuốt câu chữ nhứt nhưng chắc chắn cũng là bộ ít người đọc nhất trong cái mớ đam mỹ ở nhà bạn.Cơ mà có hề chi, bộ này hay thiệt tình nên ta quyết phải mần cho hết, mấy bé kia nằm lại chờ đê, ta đang bấn Edward nhắm
PS: ta yêu Edward nhưng mà ta hông ưa Robert Pattinson a(fan anh Robert đừng chém ta a) hông hiểu sao ta thấy anh này được mỗi cái ngoại hình, chứ diễn cương cứng sao sao á, cả em Kristen Stewart luôn, hai người này được mỗi cái là ngoại hình như trong tiểu thuyết thôi chứ diễn xuất thì
Tags: bạn trên mạng là ma cà rồng, dammei, twilight, đồng nhân