[Twilight Đồng Nhân] Bạn Trên Mạng Là Ma Cà Rồng

Chương 12: Chương 12




Ngày hôm sau khi Atlas thức giấc đã hơi trễ, gia đình Cullen tuy sống trong rừng nhưng rất kỳ lạ là xung quanh gần như không nghe thấy tiếng chim chóc nào. Lần đầu tiên Atlas không bị những tiếng huyên náo của đám nhóc kia đánh thức nên cậu ngủ rất say, điều duy nhất khiến cho cậu bất mãn chính là buổi sáng vừa mới lơ mơ thức giấc cậu theo thói quen lăn một vòng trên giường, ai ngờ lại lăn vào trong lòng Edward khiến cho cái mũi đau buốt.

Atlas đau ứa nước mắt xoa xoa cái mũi: cơ ngực của cái người này trông cũng đâu có đâu mà sao lại cứng đến như thế!

Hình như Edward suốt cả đêm đúng là không ngủ thật vì làn da tái nhợt của anh càng khiến cho vành đen dưới mắt hiện lên rất rõ.

Atlas áy náy thăm dò: “Tôi nghĩ chắc là anh không quen ngủ cùng với người khác có phải không? Hay là tối nay tôi sẽ đổi sang phòng khác hoặc là ngủ dưới đất cũng được?”

Edward kiên định mà nghiêm túc lắc đầu: “Không đâu, em đừng nghĩ nhiều, sweetheart. Anh quen mà, rất rất quen, dù cho từ nay về sau mãi mãi ở bên cạnh nhau, hoàn toàn không thành vấn đề đối với anh.”

Chàng ma cà rồng đẹp trai nở nụ cười mê người với Atlas, Atlas nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi quyết định, thôi thì cứ tin là vậy đi.

Khi đi đánh răng, Atlas mới phát hiện ra môi của mình vừa hồng lại vừa sưng, kề sát mặt vào gương nhìn cho kỹ, bèn bật lên một tiếng rên —— trời ạ, bị trầy da rồi!

Atlas ngậm bàn chải đánh răng dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Edward đang tỏ ra chán ghét mà chà răng, Edward dưới cái nhìn chằm chằm kia tỏ ra không hiểu gì cả nhìn lại. Atlas chần chừ rồi từ từ nhổ hết nước trong miệng ra, khi cậu ngẩng đầu lên thì chàng ma cà rồng đẹp trai rõ ràng đang chuẩn bị chuồn êm, Atlas lập tức nhào tới tóm được cổ áo của anh.

Một hạt nút áo bởi vì Edward tránh né mà bị kéo căng ra rơi xuống đất, nảy lên hai cái.

Edward không thể không dừng bước để tránh cho mấy hạt nút áo còn lại phải chịu chung số phận.

“Edward, tối hôm qua anh có làm chuyện gì kì quái với tôi không?”

Cho dù Edward là người Mỹ đi chăng nữa thì với câu hỏi trắng ra của Atlas vẫn khiến cho anh lúng túng: “Không, không có, đương nhiên không có.”

Atlas sờ lên khóe môi hơi rát của mình, vẻ mặt đầy nghi ngờ: “Thật sao? Ví dụ như hôn tôi? Hừ, anh đừng có nghĩ tôi ngốc đến độ nghĩ rằng mình bị muỗi chích chứ?”

“…”

Edward nhìn Atlas đăm đăm, như là muốn tìm hiểu đằng sau đôi mắt đen láy kia đang nghĩ gì, bên môi anh dần hiện lên ý cười.

Edward bắt lấy bàn tay của Atlas đang nắm lấy cổ áo mình, bàn tay hai người đan vào nhau —— đương nhiên là anh phải nén xuống xúc động muốn hôn cậu.

Atlas nhìn thoáng qua mười ngón tay đang đan xen vào nhau. Từ trước tới giờ cậu vẫn cho rằng da mình rất trắng, bất kể là cậu vận động hay ở dưới ánh nắng mặt trời bao lâu đi nữa cũng không đen đi một tí nào. Điều này từng khiến cho cậu không vui nhưng cũng rất hãnh diện vì đã khiến cho các cô gái ghen tỵ không thôi, thế nhưng bây giờ cậu mới phát hiện ra Edward, không, phải nói là cả gia đình của Edward đều trắng hơn cậu.

Thôi được rồi, ít ra thì Atlas cũng cảm thấy mình nam tính hơn được một chút.

“Thì ra là tối hôm qua em không ngủ đúng không Atlas?” Trong đôi mắt màu kim của Edward tràn đầy trêu chọc.

Mặt Atlas đỏ bừng, thật giống như nhìn trộm bị phát hiện vậy. Chết tiệt, cậu không phải là mấy kẻ biến thái thích đi rình coi.

“Chỉ là bởi vì bị Tiểu Ba đánh thức, tại giọng của nó to quá.” Atlas cố gắng trấn định nhìn lại anh bạn quen trên mạng của mình.

Không đúng! Cậu rõ ràng là người bị hôn lén mà! Vì sao cậu lại phải giải thích chứ?

Atlas tức giận trừng người con trai đang cong khóe môi lên kia, anh ta lập tức nghiên đầu sang chỗ khác, phát ra một tiếng cười khẽ, sau đó trước khi Atlas thẹn quá hóa giận mà bùng nổ, chàng ma cà rồng đã dùng cánh tay cứng cáp của mình kéo cậu vào trong lòng.

“Như vậy, anh nghĩ anh phải nói cho em biết, chàng trai của tôi ạ.” Không khí mập mờ len lỏi giữa hai người.

Vẻ ngoài không quan tâm mà Atlas ngụy trang lập tức bị nghiền nát, cậu không thể không oán hận cơ thể cường tráng của Edward, nó luôn khiến cho cậu mỗi lần bị anh giam vào trong vòng tay đều trông hệt như một con thú nhỏ yếu ớt.

“Không! Không cần anh nói, tên đáng ghét này!”

Đáng chết đáng chết đáng chết! Bây giờ thì cậu chỉ có thể dùng mũi chân chạm mặt đất, không lẽ cái tên này không biết là cậu cũng cao đến một mét bảy mươi tám sao? Tại sao anh ta có thể dễ dàng nhấc bổng cậu lên như vậy?(Edward trong nguyên tác cao đến 6’2” tức là khoảng 1m90 ^^)

Atlas nghiến răng trèo trẹo trong khi Edward vẫn giữ nụ cười đáng ghét kia, còn cố ý nửa ôm nửa kéo cậu ra khỏi phòng tắm.

“…”

Cái tên này đúng là da mặt dày vô đối, rõ ràng làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy mà vẫn có thể tỏ ra rằng mình không làm sai cái gì!

Chết tiệt vì sao tối hôm qua cậu không tỉnh lại ngay luôn chứ? Như vậy cậu có thể danh chính ngôn thuận mà mắng anh ta hoặc là cho anh ta một cú đá vào ngay chỗ đó…

Ừm, hình như hơi bị ác rồi, chiêu này quá tàn nhẫn với bất kỳ người đàn ông nào. Atlas tự nhủ mình không thể hành động như đám con gái được.

Bất quá… Dù như thế nào thì cậu cũng sẽ không rơi vào thế hạ phong như bây giờ.

A, đúng vậy, tối hôm qua đúng là cậu bị Tiểu Ba đánh thức mà mơ mơ màng màng thức dậy. Nhưng lúc đó cậu chỉ hơi he hé mắt ra mà thôi, thậm chí khi đó cậu còn tưởng rằng mình đang nằm mơ nữa.

Nằm mơ…

Nghĩ đến hai chữ này, Atlas đúng là muốn đâm đầu vào tường cho rồi.

Vậy mà sáng hôm nay khi tỉnh lại, lúc mà cậu đụng vào trong ngực Edward khiến cho tim cậu đập rộn ràng một hồi, cậu còn tự trách bản thân mình sao dám … dám …đem bạn mình vào giấc mơ bậy bạ đó. Cậu thậm chí còn tự an ủi mình rằng đây không phải là chuyện đáng xấu hổ vì bất kỳ thằng con trai thân thể khỏe mạnh nào cũng mơ những giấc mơ đại loại như thế! Tuyệt đối là chuyện hoàn toàn bình thường!

Vì vậy, cho đến lúc đi đánh răng, phát hiện ra môi mình không bình thường thì cậu mới hiểu ra, đêm hôm qua cậu không hề nằm mơ!!!

Cậu đúng là hận không thể ôm mặt khóc òa.

Ông trời ơi, mẹ ơi, con chẳng những bị một tên con trai ôm, hôn, đùa giỡn, còn triệt triệt để để bị người ta ăn đậu hũ, thậm chí một chút cặn cũng không còn!

Cậu hối hận vô cùng, đáng lẽ cậu phải sớm đem nụ hôn đầu trao đi chứ không phải ngốc nghếch thủ thân như ngọc để đem bản thân mình đóng gói tặng cho vợ tương lai gì gì đó.

Vợ…

Atlas nghĩ đến từ này, cảm thấy rất ai oán, cho nên cậu thẹn quá thành giận trừng Edward, thò tay nhéo lỗ tai anh.

Edward tội nghiệp chớp chớp đôi mắt màu caramel: “Atlas, anh phát hiện ra em đặc biệt chung tình với cái lỗ tai của anh. Nếu như em chung tình với anh thì thật là tốt, cũng như anh đối với em vậy. Đương nhiên em thích cái lỗ tai của anh thì anh cũng rất vui.”

Anh anh anh anh….!

Bàn tay nắm lỗ tai Edward của Atlas cứng lại, sau đó cậu vùi đầu vào trong lồng ngực lạnh như băng, cứng như đá của Edward đến mức muốn bẹp cả cái mũi.

“Vợ tương lai của anh, anh xin lỗi em, mới vừa nãy…thiếu chút nữa…chỉ một chút thôi… anh đã động lòng rồi.” Atlas thấp giọng rên rỉ.

“Hoặc là em có thể chọn anh? Như vậy thì em đâu có lỗi với bất cứ ai.” Edward vui vẻ tiếp lời.

“Sao được! Từ trước tới giờ tôi có bao giờ nghĩ đến vợ tương lai của tôi sẽ là cái kiểu này!” Atlas ngẩng phắt đầu lên.

“Hừm.” Edward buồn rầu nhíu mày, “Em không hài lòng với ngoại hình của anh sao?”

“…” Atlas nhận ra mình không còn lời nào để nói nữa rồi.

Làm sao có thể không hài lòng? Anh bạn trên mạng của cậu có một gương mặt mà bất kỳ ai cũng không thể chê được, làn da trắng nhẵn nhụi đến mức mà cậu kề sát lại như thế này cũng không nhìn thấy được lỗ chân lông, đôi mắt màu hổ phách mê người, sống mũi cao, còn có đôi môi vì làn da trắng mà trở nên đỏ tươi.

Atlas đương nhiên không có khả năng gặp được Phan đại mỹ nam tử trong truyền thuyết ném quả đầy xe, nhưng cậu nhìn thế nào thì cũng cảm thấy ít nhất cũng phải đẹp như Edward thì mới có thể tất sát già trẻ lớn bé mà ôm trái cây về ăn miễn phí.

(Phan An

Người ta thường nói “đẹp như Phan An” để ngợi ca vẻ đẹp trai tuấn tú của người đàn ông. Tương truyền, mỗi lần Phan An ra phố, bất kì cô gái nào cũng phải ngoái đầu nhìn theo. Những cô gái xinh đẹp theo đuổi Phan An nhiều không kể hết. Có cô gái nọ rất muốn làm quen với anh, nhưng không biết bắt đầu thế nào, bèn đem tặng anh một giỏ hoa quả. Đó là nguồn gốc của điển cố “Ném quả đầy xe”!)

Được rồi, ý của cậu là, nếu như chiếu theo lời của Edward thì cậu phải tìm ra được chỗ nào khiến cậu không hài lòng từ khuôn mặt của Edward rồi mới được từ chối, còn không thì…

Cho tới bây giờ cậu chưa từng nghĩ tới gương mặt vợ của mình lại đạt tới tiêu chuẩn này!

Đợi chút! Vợ cái gì mà vợ! Edward rõ ràng là nam mà!

Không không không! Đợi một chút! Bọn họ mới vừa nói chính là…

Tiếng Trung!

“Anh! Anh lại gạt tôi! Rõ ràng anh biết tiếng Trung!” Mặt Atlas thoáng cái đỏ bừng.

Cậu cố gắng nhớ lại xem từ lúc gặp nhau tới giờ cậu có từng vì ỷ là Edward không biết tiếng Trung mà nói ra lời nào đáng xấu hổ không, nhưng cậu không có ấn tượng gì mấy.

“Không hề, em đừng đổ oan cho anh, nhất là cái từ “lại” kia. Anh chưa từng nói với em là anh không biết tiếng Trung có phải không? Anh từng kể với em là anh đọc rất nhiều sách Trung mà.”

Chàng ma cà rồng đẹp trai đi đến trước cái tủ sách chiếm cả một mặt tường, tiện tay rút một quyển ra đưa cho Atlas: “Đây, hoàn toàn là tiếng Trung nhé. Anh chưa từng giấu diếm em mà.”

Atlas: “…” Được rồi, đều do cậu không để ý.

Atlas suy sụp hạ vai xuống thấp giọng phàn nàn: “Ai bảo anh nói tiếng Trung mà một chút khẩu âm của người nước ngoài cũng không có. Thật là quá đáng! ” Nếu không phải như vậy thì cậu đã kịp phản ứng khi Edward chuyển sang tiếng Trung rồi. Khẩu âm của Edward lưu loát đến nỗi khiến cho cậu mất cảnh giác.

“Thực ra thì từ năm ngoái anh mới bắt đầu học tiếng Trung.” Edward cười khẽ nhướng mày, thành thạo dùng phương pháp tỏ ra khiêm tốn mà hung hăng đả kích Atlas.

Anh ta học ngoại ngữ thật nhanh! Atlas nghiến răng nghiến lợi nghĩ.

Trời biết cậu học tiếng Anh từ tiểu học mà cho đến bây giờ vẫn còn chưa nói rành được.

“Tôi tuyệt đối sẽ không cưới anh làm vợ!” Atlas chậm rãi nói.

Mọi thứ của anh ta lúc nào cũng đối lập với cậu. Cậu đã sớm nhận ra, trên đời này không có thứ gì mà Edward không có. À, ngoại trừ sinh con.

Có vợ như vậy thì khổ lắm! Lòng tự tin của cậu dù cho có bao la như thế nào cũng sẽ bị chà đạp thê thảm.

Giữa hai hàng lông mày của Edward hiện rõ vết hằn, anh buồn rầu nhìn Atlas cả buổi rồi mới mở miệng hỏi: “Vậy thì, là chồng được không?”

“…”

Anh ta cố ý!

Atlas dùng hết khí lực toàn thân xô cái tên không biết xấu hổ kia ra rồi xông ra ngoài.

Vừa mới mở cửa thì một vật thể lạ đang lao đến.

Atlas vội vàng nhón chân bám sát vào vách tường, cái vật thể lại kia tông thẳng vào tường mới ngừng lại được ——hóa ra là Emmett.

“Hê hê, chào buổi sáng. Tối hôm qua ngủ ngon hông?” Emmett nằm bẹp dí trên sàn nhà nhưng vẫn tỏ ra không có gì mà chào hỏi Atlas.

Atlas từ từ chớp mắt: “Chào…buổi sáng, cám ơn anh quan tâm, cũng không tệ lắm.” Cậu chợt nhớ tới Edward liền cảm thấy ngại ngùng mà ngưng bặt.

Emmett ngồi dậy, nhệt tình vỗ lên cánh tay Atlas khiến cho cậu xém chút nữa là bay ra ngoài luôn: “A, cũng không tệ lắm, cũng không tệ lắm nha, hề hề…”

Tiếng cười của Emmett khiến cho người ta sởn tóc gáy, Atlas lúng túng chuyển chủ đề: “Emmett sao anh lại thành ra như thế?…”

Rosalie từ trong gian phòng đối diện đi ra, dùng ánh mắt lạnh như băng trừng Emmett, Emmett lập tức cúi đầu gãi gãi sống mũi, Rosalie sau đó mới tao nhã đi xuống lầu.

Atlas thức thời không hỏi tiếp.

Xem đó, tìm vợ thật sự rất quan trọng.

Emmett xoay người đứng dậy vỗ vai Atlas khiến cho cậu ngừng suy nghĩ lung tung, tỏ ra bí hiểm nói: “Hê hê, chú em à, cậu chưa biết đâu, đây gọi là tình thú đó, tình thú!”

Tình thú?

S với … M hả?

Atlas nhìn Emmett, trong ánh mắt chợt lóe lên một tia sáng kì lạ.

Sáng hôm nay thật là một buổi sáng náo nhiệt, mà sự náo nhiệt này khiến cho Atlas quên bẵng đi là cậu vừa mới mang về một con vẹt bự. Mà Atlas bị cuốn vào quá nhiều chuyện nên cũng không phát hiện ra là con vẹt của cậu đã rơi vào tay Carlisle làm cho bí mật của cậu sắp bị bật mí.

Con vẹt giả ngu thất bại lúc này đang ở dưới lầu dùng hai cánh ôm ngực đi giật lùi từng bước một, lông vũ từ trên xuống dưới không ngừng dựng lên: 【 Ông…ông được tiến tới nữa! Tới nữa… tới nữa là tôi kêu lên đó! Tôi không phải là con chim dễ dãi! 】

【 Yá, cứu mạng, cứu mạng ——】

Sau một khắc, tiếng kêu líu lo của vẹt ngưng bặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.