[Twilight Đồng Nhân] Bạn Trên Mạng Là Ma Cà Rồng

Chương 38: Chương 38




Trên ban công một khách sạn gần cung điện Volterra, Jasper cầm kính viễn vọng ồ lên một tiếng, Rosalie lập tức nhìn sang.

Rosalie và Emmett đều vô cùng yêu thích vũ khí và máy móc, cái kính viễn vọng này là do Rosalie cung cấp. Tòa khách sạn này đã trở thành cứ điểm của họ, có số lượng tầng lầu rất cao nên Jasper bọn họ cố ý bao trọn tầng cao nhất để có thể nắm bắt được toàn bộ hành động của Volturi. Kể cả mấy ngày gần đây những người tiến vào cung điện dưới mặt đất, nhà Cullen đều âm thầm giúp đỡ đồng thời tranh thủ thăm dò xem có thể nhân cơ hội mà lẻn vào bên trong Volturi, về phương diện khác, cũng là vì để cho những người kia có thể nhìn thấy được nhiều thứ, biết được những gì tìm thấy trong này đều có giá trị nghiên cứu cao mới không ngừng phái thêm nhân viên nghiên cứu cùng đội thám hiểm đến.

Nghe nói, cuộc thám hiểm thử nghiệm này gặp được những hiện tượng bí ẩn khiến cho giới truyền thông chú ý, ngay cả báo chí bắt đầu đưa tin, trong thời gian ngắn, cung điện Volterra liền thu hút rất nhiều du khách. Đương nhiên gia tộc Volturi e là một thời gian dài sắp tới đây sẽ gặp phiền toái không nhỏ —— trừ phi bọn họ dọn đi chỗ khác.

“Xem kìa.” Jasper cau mày đưa kính viễn vọng qua cho Rosalie, Rosalie nhận lấy nhìn xem thì ngay lập tức nhìn thấy tất cả ma cà rồng của gia tộc Volturi giống như kiến đang túa ra bốn phía trong bóng đêm, đúng là… tất cả đều xuất động?

Lại nói tiếp, nhà Cullen dùng loại phương pháp này cùng lắm cũng chỉ muốn dẫn dắt rời một bộ phận vệ sĩ ra ngoài mà thôi, không nghĩ tới lần này ngay cả ba trưởng lão cũng xuất động? Hiển nhiên là đã xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn!

“Ai cần quan tâm đã xảy ra cái khỉ gió gì ngoài ý muốn, há, chỉ cần có thể giúp chúng ta cứu Atlas ra thì tức là chuyện tốt!” Emmett siết chặt nắm tay la lớn, “Anh chán muốn chết rồi, phải để cho bọn Volturi chịu khổ chứ ha ha ha!”

Jasper lắc đầu, nở nụ cười: “Đúng vậy, là em suy nghĩ nhiều.”

Bọn họ đang định kéo màn lên che lại tránh khiến cho người nhà Volturi phát hiện thì một con vẹt mỏ đỏ từ bên ngoài hỏa tốc bay vào rồi ngã chúi nhủi ở trên giường, dĩ nhiên là kiệt sức.

Nhóm ma cà rồng nhất tề quay đầu lại nhìn Tiểu Ba đang thở hồng hộc đầu óc choáng váng, Tiểu Ba dưới áp lực cường đại rướn cổ khàn khàn hét lớn: “Có tin tức! Có tin tức! Atlas bị cắn!”

“Cái gì!” Nhóm ma cà rồng nhà Cullen gầm lên giận dữ, sắc mặt đại biến.

Edward gầm nhẹ một tiếng, răng nọc lộ ra, đôi mắt đỏ rực lên giống như ác ma điên cuồng.

Dưới cơn giận dữ, chàng ma cà rồng với mái tóc màu đồng vung nắm đấm lên, muốn đấm vào tường, may mà Emmett phát hiện ra kịp thời đỡ lấy, không ngờ Edward bộc phát sức mạnh đánh văng Emmett lên trên giường, thiếu chút nữa đè Tiểu Ba thành thịt vụn.

Chỉ nghe rầm rầm rầm mấy tiếng, cái giường sụp xuống, nếu không phải Jasper và Alice lanh tay lẹ mắt nhanh chóng đỡ phía dưới giường thì chỉ sợ chỉ là thanh âm này sẽ đưa tới phiền toái cực lớn.

Emmett cũng lộ răng nọc ra ngoài, quay đầu xì một tiếng khinh miệt, như sư tử mạnh mẽ bật dậy từ trên giường nhìn chằm chằm Edward, trong ánh mắt lộ ra hung quang: “Mẹ! Edward cái thằng ngốc này, tỉnh táo lại cho anh! Cắn thì cắn, có chết đâu, anh mày không tin là mày chưa từng nghĩ đến chuyện cắn Atlas!”

Lồng ngực của Edward phập phồng một hồi, rốt cục tỉnh táo lại, che mặt thở gấp gáp, từ trong cổ họng phát ra tiếng thở hổn hển, mất cả buổi mới nói một câu “Xin lỗi”.

Bên ngoài có người phục vụ nghe thấy tiếng động lạ bèn đến gõ cửa nhưng đã bị Rosalie đuổi đi. Nhóm ma cà rồng quyết không chần chừ nữa mà lập tức quyết định phải lẻn vào cung điện dưới mặt đất —— cơ hội ngàn năm khó tìm.

“Mọi người không nghĩ rằng nếu như không có ba trưởng lão thì sự phòng vệ của Volturi có thể càng thêm…” Alice nhỏ nhắn xinh xắn nhìn các anh chị của mình chần chừ nói.

Emmett siết chặt nắm tay tạo âm thanh răng rắc, toét miệng cười: “Sợ cái gì? Anh đã đợi lâu lắm rồi! Mẹ, anh đây tình nguyện đánh một trận sống chết cũng không muốn mỗi ngày ngồi nấp ở đây!”

Alice nghe vậy cũng cười: “Ý kiến hay! Như vậy, em nghĩ em có thể tìm Atlas.”

Jasper đột nhiên quay lại, động tác nhanh đến mức khiến cho mái tóc vàng óng vung thành một độ cong trong không khí.

“Alice! Không! Dừng lại!”

Ánh mắt của Alice trở nên xa xăm, hiển nhiên cô đã chìm đắm vào thế giới tương lai.

Edward cũng quay đầu lại nhìn thẳng vào Alice —— khả năng đặc biệt của anh trong nháy mắt cũng phát động, đọc lấy lời tiên tri của Alice.

Rất nhanh, chân mày của Alice cau lại, răng nọc sắc bén của cô lộ ra hằn xuống bên môi, nọc độc trong suốt còn rỉ ra một giọt khiến cho cô thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu trông thật khủng bố.

Hình ảnh mơ hồ rốt cục rõ dần, liên tục thay đổi, rồi sau đó, những hình ảnh đó xoay tròn và dừng lại ở một cảnh.

Edward nhìn thấy Atlas đang chạy trốn không ngừng, sắc mặt hoảng sợ, bốn phía là bóng đêm mù mịt. Tốc độ vượt xa khỏi tốc độ của con người bình thường khiến cho tim Edward đau nhói—— Atlas của anh, Atlas của anh thật sự đã bị cắn, ngay dưới sự bảo vệ của anh!

Edward gầm lên một tiếng, vừa giận lại vừa hối hận.

“Jasper!” Edward kêu to, cổ họng Alice rung lên giần giật, Alice đã khống chế không được nữa, năng lực của Jasper kịp thời phát động, khống chế lại cảm xúc của tất cả mọi người.

Alice rốt cục thanh tỉnh lại.

Edward tóm lấy áo khoác choàng lên người rồi nhanh chóng vọt ra bên ngoài.

“Jasper.” Edward quay đầu lại nhìn Alice, “Cảm ơn, anh cứ ở lại đây chăm sóc cho Alice, cô ấy cần anh.”

Jasper chần chờ một chút, cuối cùng nhẹ gật đầu: “Nếu như có chuyện lập tức thông báo.”

Rosalie và Emmett thoáng nhìn qua Alice, Alice cười khẽ với họ mặc dù rất yếu ớt nhưng hiển nhiên cô đã không sao.

Rosalie và Emmett mới đi theo sau Edward.

Vì sử dụng năng lực quá độ mà Alice có vẻ rất yếu ớt, chuyện này đối với ma cà rồng mà nói cũng là đều hiếm thấy.

Jasper đưa một túi máu cho Alice, vuốt mái tóc ngắn rồi bù của cô mà nói: “Hi vọng em đã thấy đủ rồi.”

Alice cười khanh khách hôn lên gương mặt lạnh lùng của Jasper nhưng anh rất thờ ơ.

Alice cắn một góc túi máu rồi mút vào, không ngừng xoay quanh Jasper nhưng anh chỉ hừ lạnh, đôi mắt mèo của Alice mang theo ý cười nhìn anh bạn trai nghiêm túc, quẹt miệng nói: “Hi hi, Jasper, em cứ tưởng là anh sẽ đánh em, ít nhất thì cũng mắng em chứ?”

Hành vi nịnh nọt của Alice không được Jasper chấp nhận, chàng ma cà rồng tóc vàng đột nhiên ôm ngang eo Alice nhấc bổng lên khiến cho Alice bật ra một tiếng đầy sợ hãi, cô rơi xuống đầu gối của anh bạn trai tóc vàng.

Động tác của Jasper rất nhanh, nháy mắt đã vỗ mấy cái lên mông Alice: “Như em mong muốn.”

Alice lập tức thét chói tai lấy giãy dụa, tiếc là cho tới bây giờ cô chưa từng là đối thủ của Jasper, trước kia đã vậy thì bây giờ cũng thế.

Alice hút mạnh một hơi rồi vung tay vứt túi máu đã cạn sạch qua một bên, dùng lực ở eo, hai chân nâng lên kẹp lấy cổ của Jasper quật anh ngã xuống rồi hai người ôm nhau lăn một vòng.

Đó là một tư thế vô cùng mập mờ, Alice đè lên trên người Jasper, ngón tay chọc chọc lên gương mặt lạnh băng của anh rồi cười hì hì: “Hi hi, anh yêu, anh cần phải dịu dàng với phụ nữ chứ?”

Gương mặt anh tuấn của Jasper co giật nửa ngày nhưng rồi anh cũng phải thỏa hiệp hôn nhẹ lên môi Alice: “Anh rất sợ anh sẽ mất em, Alice. Anh cũng rất yêu đứa em trai nhỏ của chúng ta, nhưng em biết đấy, trong lòng anh, em mới là người quan trọng nhất.”

“Tán tỉnh ngọt ngào quá đi.”

“Không, em biết đây là sự thật mà Alice của anh.” Jasper không đồng ý nhìn cô bạn gái hiển nhiên đang cố lái câu chuyện sang hướng khác.

Alice cười khanh khách ôm cổ Jasper, đôi mắt màu vàng kim thâm tình nhìn chàng bạn trai ma cà rồng: “Không đâu, Jasper. Anh phải tin tưởng vào trực giác của phụ nữ, em cảm thấy được em có thể nhìn được Atlas nên mới làm như vậy. Đương nhiên, lần đầu tiên luôn khó khăn hơn một chút nhưng em đã làm được.”

“Ừ?” Jasper nhìn Alice, rồi hôn lên môi cô, bàn tay đặt trên eo Alice nhẹ vuốt ve, ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô, không ai buồn để ý cái giường ở bên dưới đã chia năm xẻ bảy.

Đương nhiên, nếu như không có Emmett phá hỏng nó từ trước thì cũng đâu đến nỗi này.

Alice khó khăn lắm mới nói được giữa tiếng thở dốc: “Ừm, nhưng mà em không đọc được cái này.” Nhưng hiển nhiên là cô không hề tỏ ra là cô không vui, ít nhất thì cô cũng đang vui thích mà phối hợp.

Edward vội vàng lao đi trong bóng đêm, chiếc áo choàng màu đen giúp anh dễ dàng ẩn thân hơn. Khi anh chọn chạy theo những góc đường mà đèn đường không thể chiếu tới được, những người thường chỉ vừa mới cảm thấy có một ngọn gió lướt qua bên người, dù họ có ngoái đầu lại nhìn cũng không thấy gì.

Emmett tuy không nhanh bằng Edward nhưng anh nhảy lên chiếc Porsche 911Turbos màu vàng của Rosalie—— đây là Rosalie giữa đường tìm được, có quỷ mới biết chủ của nó là ai nhưng ít ra thì nguyên chủ nhân không cường tráng bằng Emmett —— Khi Emmett nhảy lên trên thì cái xe cư nhiên chúi đầu xuống, đây rõ ràng là vì thể trọng của anh chàng không hợp với cái xe, đồng thời bị Rosalie ghét bỏ nhìn chằm chằm.

Anh chàng to con tỏ ra vô tội nhún vai, sau một khắc thì một tiếng ma sát chói tai vang lên, chiếc xe nghênh ngang lao vụt đi, cây kim báo tốc độ tăng vọt lên cao trong nháy mắt —— không hổ là xe xịn!

Hiển nhiên, Rosalie không thèm quan tâm có bị cảnh sát giao thông tóm không, bởi vì có tìm thì họ cũng chỉ tìm được chủ xe chứ không ai có thể biết được người lái chiếc xe này là ai. (ác-)))

Trên quảng trường, mấy du khách Châu Âu đang vây quanh một thiếu niên rõ ràng mang dòng máu Châu Á ân cần hỏi thăm.

Bọn họ ngẫu nhiên phát hiện thấy cậu thiếu niên này, nhìn dáng vẻ của cậu bé này rõ ràng là cậu đang không được ổn lắm khiến cho máy du khách hơi giật mình đồng thời đều cảm thấy không đành lòng. Đáng tiếc, rất nhanh, bọn họ phát hiện cậu bé này không hiểu họ đang nói gì, vì vậy ngoại trừ báo cảnh sát thì họ không còn cách nào khác.

Trong khi mấy người kia đang ông nói gà bà nói vịt thì một chú chim bồ câu vỗ cánh bay đến hắng giọng một cái, đứng giữa một đám chim bồ câu tròn vo mập ú, dưới ánh mắt sùng bái của đám bồ câu béo kia ưỡn ngực chậm rãi mở miệng: 【 Ha ha, đây là cậu nhóc có khả năng nghe hiểu tiếng chim sao? À, để xem nào, tiếng Trung Quốc của ta nói được đấy chứ? Ông cố tổ tổ tổ của ta chính là từ Trung Quốc đến đấy, mặc dù đã qua lâu như vậy nhưng ta vẫn còn nhớ rõ một ít tiếng Trung Quốc. À, từ nay về sau ai còn dám mắng ta đần thì biết tay ta. 】 Con bồ câu dương dương đắc ý nhìn đám bồ câu xung quanh.

Atlas lập tức thở dài một hơi rồi cười cười với mấy vị du khách Châu Âu, nhanh chóng nhìn bốn phía.

Con bồ câu kia thấy thế lại bắt đầu nói liên miên: 【 Này cậu bé, đừng lo lắng, ở đây không có những thứ đáng sợ kia đâu, mọi người sẽ xem coi có thể giúp gì được cho cậu không, cậu cần phải học cách tin tưởng vào những sinh vật khác chứ! 】

Atlas vất vả lắm mới thoát khỏi đám du khách rồi đi theo đám chim bồ câu rời khỏi quảng trường —— thực tế thì từ khi đột ngột xuất hiện ở chỗ này, cảm giác đau đớn như thiêu đốt đã dần dần biến mất. Đây là vật chuyện tốt, Atlas vĩnh viễn không bao giờ muốn chịu đựng cái cảm giác đau đớn kia một lần nữa, thật sự quá kinh khủng.

Mấy con chim bồ câu kia cực kỳ thông minh, chúng nó thậm chí còn nhặt nhạnh hết chỗ tóc và vải rách từ trên người Atlas rơi xuống hết rồi mới vỗ cánh bay theo sau Atlas.

【 Đến đây đi đến đây đi, ở đây đều là địa bàn của bọn ta, cậu có thể an tâm ở đây. 】 Con bồ câu kia vỗ cánh đậu lên vai Atlas, dùng một loại ánh mắt “hiền lành” nhìn cậu.

Tuy cảm thấy tuổi của con chim này có lớn đến đâu cũng tuyệt đối không thể vượt qua được mình, nhưng Atlas vẫn cám ơn rồi sau đó hỏi: “Nếu như bọn mi có thể giúp ta tìm một người bạn thì ta sẽ càng thêm cám ơn bọn mi. Ta nghĩ, bọn mi rất thông minh nên sẽ dễ dàng giải quyết được chuyện này.”

【 Ai? Ta khuyên cậu đừng hy vọng quá thì hơn. 】Con bồ câu lắc đầu, 【 Ta nghĩ cậu không phải không biết, trong mắt của bọn ta thì con người ai cũng giống nhau? À, đúng vậy, giống như trong mắt của các người thì bọn ta cũng chẳng khác nhau là mấy. 】 Con bồ câu rũ lông, đôi mắt nhỏ đen láy nhìn Atlas chằm chằm.

Atlas vừa đi theo hướng đám bồ câu chỉ vừa liên tục gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, cái này ta đương nhiên biết rõ. Bất quá, nếu như là một con vẹt thì ta nghĩ thông minh như bọn mi luôn có thể phân biệt được đúng không?”

【 Vẹt? A, trời, ý cậu là nói cái con vẹt gần đây hay quấy rối những con chim giống đực trẻ tuổi xinh đẹp sao? Đúng là thứ lưu manh! 】 Con bồ câu phẫn nộ vỗ cánh, 【 Nó thậm chí còn mưu toan quấy rối cháu trai nhỏ của ta! 】

Atlas nghẹn lời, không thể không vuốt ngực đáp: “Nghe mi hình dung qua thì ta xác định đúng là nó.”

Đám bồ câu tuy không thích nhưng chúng nó vẫn nghe lời Atlas, Atlas nhìn thấy hai con chim bồ câu vỗ cánh lảo đảo bay đi ( chúng nó thật sự quá mập, ai bảo du khách luôn nhiệt tình như vậy), lúc này mới thở phào một hơi.

Cậu nghỉ ngơi chưa được bao lâu thì có hai con chim sẻ đột nhiên kêu to lên: 【 Kẻ mang áo choàng đến! Kẻ mang áo choàng đến! 】

Atlas run lên, theo bản năng cảm thấy trên cổ vô cùng đau đớn, đương nhiên không dám đứng lại mà lập tức bỏ chạy. Con chim bồ câu bám chặt trên vai cậu không ngừng vung cánh chỉ đường.

Trên đường, Marcus đi cùng với Demetri thấy Demetri đột nhiên ngừng lại thì không khỏi quát khẽ: “Demetri?”

Demetri quỳ rạp trên mặt đất, quan sát những dấu vết để lại, Aro thì dùng cái kiểu nói chuyện khoa trương mà cảm khái nói: “A, Marcus, ta nghĩ rằng anh biết rõ tài năng của Demetri.”

Marcus lúc này mới câm miệng.

Khả năng thiên phú của Demetri quả thật là truy tìm, mà năng lực này là theo đuổi dấu vết còn để lại trên con người. Ví dụ như họ có thể đuổi đến đây chính là vì Demetri trong lúc vô tình đã cảm nhận được dấu vết của Atlas từ trên người mấy du khách nênmới khiến cho mục tiêu truy tìm nhà Cullen trong nháy mắt đổi hướng.

Nhưng ở trong con hẻm nhỏ này, nửa đêm không có ai cả khiến cho năng lực của Demetri bị hạn chế. May mắn là truy lùng theo dấu chân và mùi hương, Demetri cũng là một cao thủ.

“Là bên này thưa đức ngài.” Demetri phát hiện một sợi lông vũ trắng, cầm lên ngửi thì phát hiện ra mùi của Atlas.

Ba vị trưởng lão nhất tề ngẩng đầu nhìn vào chỗ sâu trong ngõ nhỏ, Aro mỉm cười vỗ lên mu bàn tay của Demetri, nhìn phía xa nói: “A, đúng vậy, đích thật là bên kia. Bất quá, xem ra Demetri, khả năng thiên phú của anh không dùng được rồi. Xem kìa, mùi hương ma cà rồng đậm đến thế nào!”

Nhóm ma cà rồng trực tiếp nhảy lên bay qua những ngôi nhà làm bằng đá rồi chạy như bay vào sâu trong hẻm nhỏ.

【 Ôi trời! Bọn chúng đã tới! Làm sao bây giờ? 】 Con bồ câu hoảng sợ ôm cổ của mình ra vẻ sắp bị cắn đến nơi, nó hoàn toàn không biết là mấy con chim bồ câu béo như bọn nó thì ngay cả gia đình Cullen chuyên ăn chay cũng cảm thấy chướng mắt.

Tim của Atlas đập thình thịch, cậu căn bản còn không kịp suy nghĩ vì sao đã bị cắn rồi mà tim vẫn còn đập được, thậm chí cũng không để ý đến tốc độ chạy trốn của mình nhanh đến thế nào mà ngay cả con bồ câu kia cuối cùng cũng không thể không ngậm mỏ lại mà liều mạng tóm chặt lấy bả vai của cậu.

Đột nhiên, khi Atlas hoảng hốt quay đầu lại để xem tình hình thì trong nháy mắt, một bóng đen đột nhiên ập đến bao trùm lấy toàn thân của cậu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.